Danh Sách Trang

18 thg 8, 2013

[Đọc Truyện] Lan Lăng Vương - Chương 2 - Trần Ngọc San


Tuyết Vũ đang muốn đứng lên,không ngờ tên Châu quân tóm trong tay tỉnh dậy,con dao nhọn trong tay kề sát vào chiếc cổ nhỏ nhắn của Tuyết Vũ ,trong lúc Tuyết Vũ hoang mang lo sợ đã hét lên tiếng chói tai ,Cao Trường Cung lập tức đến vơi tốc độ nhanh như chớp,tấn công Châu quân,Châu quân chết ngay tại chỗ .Cao Trường Cung dang tay kéo Tuyết Vũ giam giữ trước ngực,sợ Châu quân lại tỉnh dậy làm tổn thương Tuyết Vũ ,nhưng bàn tay nhỏ của Tuyết Vũ đặt trước ngực Cao Trường Cung,hoảng hồn phát hiện tỷ tỷ không có ngực?



Tuyết Vũ trợn tròn hai mắt,sững sờ ngay tại chỗ.

“Tỷ ..tỷ…tỷ không có ngực…tỷ là …nam…nam..nam..”

Cao Trường Cung nhìn thấy Tuyết Vũ vì kinh ngạc mà nói năng lộn xộn,cảm thấy vẻ mặt của Tuyết Vũ rất đáng yêu.Chàng cố gắng nhịn ý cười,cánh tay dùng lực nắm thi thể Châu quân quăng lên bờ.

“Không đứng lên sao? Cổ cũng toàn là máu.” Chàng lạnh lùng hỏi lại .

Tuyết Vũ lập tức quay người lại,không nhìn trực tiếp bóng lưng trần trụi của Cao Trường Cungnhưng lúc đó cảm thấy từ cổ truyền đến một trận đau nhẹ.Nhưng nàng lại hiểu nhầm nam nhân thành nữ nhân,lỗi lầm phạm phải như thế không dễ được tha,thật làm nàng muốn tìm một cái lỗ nào để chui xuống chốn trong đó.

“Đừng có xấu hổ nữa,tôi cái gì cũng nhìn thấy rồi !”Chàng dùng giọng điệu hài hước nói,Dương Tuyết Vũ nghe thấy sắc mặt càng đỏ hơn.Nàng nên nói gì ? là tự nàng muốn tắm cùng mà !

“Ta thà rằng lúc nãy bị đâm chết còn tốt hơn bây giờ…” Cổ họng của Tuyết Vũ có chút khô thốc.

“Đứng lên đi,vừa rồi sương phủ dày đặc,cái gì cũng nhìn không rõ !”

Dòng suối nước nóng phía sau đột nhiên im ắng.

“ Cô nương” Cao Trường Cung xoay người đột nhiên phát hiện mặt nước yên ắng.Chỉ có cánh hoa rơi,cảm thấy như có điều không hay xảy ra,lập tức nhảy xuống dòng suối nước nóng,tìm kiếm rất lâu,quả nhiên tìm thấy Tuyết Vũ đang hôn mê.

“Cô nương,tỉnh lại đi!” Cao Trường Cung dốc lực lay thân thể nhỏ bé của Tuyết Vũ nhưng nàng chỉ yên tĩnh nằm trong lòng chàng.

Qủa nhiên tắm quá lâu nên bị ngất đi…

Trời ạ,cô nương này đúng là người phiền phức...

Các các các các ….

Âm thanh ở đâu vọng đến ầm ĩ vậy? Hình như là tiếng của Giang lão phu nhân.

“ Giang lão phu nhân!”Tuyết Vũ bỗng nhiên tĩnh lại mở to mắt,vì động tác quá mạnh động vào vết thương ở cổ dẫn đến một trận đau nhói.Tuyết Vũ quay đầu nhìn thấy Cao trường Cung ở một bên lau vết thương cho ngựa,nàng mới đột nhiên nhớ lại tất cả những chuyện vừa xảy ra,sau đó kinh ngạc nhìn vào mình.Qủa nhiên trên người có khoác thêm một chiếc áo choàng của nam nhân,dưới là chiếc áo lót mỏng đã bị ướt của mình,lúc đó nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử.

“Nam nữ thọ thọ bất thân,vì giữ danh tiết cho cô nương,tại hạ chỉ dám khoác một cái áo cho cô nương,không hề dám mạo phạm” Chàng nói một cách điềm tĩnh,nhãn thần vẫn chăm chú lau miệng vết thương.

Tuyết Vũ thật không dám tin người nam nhân trước mắt đã chiếm tiện nghi của nàng mà vẫn điềm tĩnh như vậy, nhưng..nhưng hình như cũng không thể trách hắn hết được,là do nàng nói cùng nhau tắm mà !

Tuyết Vũ cảm thấy vô cùng khó xử,vơ hết chỗ y phục của mình,sau khi vội vàng mặc hết,ôm lấy Giang lão phu nhân,muốn bước nhanh rời khỏi nơi này.Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không cam tâm,lập tức quay lại trách móc hắn:

“Ngươi…ngươi…tại sao không nói mình là nam nhân?”

“Tôi cũng không nói tôi là nữ nhân.” Là nàng tự mình mạo nhận.

“Nhìn thể trạng của anh nhất định có thể đánh chết một đám người,tôi đúng là lắm chuyện còn chạy đến giúp,không những không tự lượng sức,ngay cả thân thể cũng bị người ta nhìn thấy hết ,chuyện này mà bị người trong thôn biết,còn có người muốn tôi sao?”

Đối diện với lời tố cáo của Tuyết Vũ,chàng lười không thèm để ý nhưng lại làm cho Tuyết Vũ càng thêm rối rít.

“Này,anh không phải người ở đây sao ? Vậy muốn ở đây đến bao giờ?” Nàng không nhẫn nại được nữa,hy vọng người nam nhân đã nhìn thấy hết thân thể của nàng ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt .

“Cô nương cho rằng tại hạ không muốn đi à?Nhưng nó không thể đi được,tại hạ cũng không thể đi.”

“Thế sao được,anh ở đây lâu càng dễ nhìn thấy người trong thôn.Không đảm bảo nhỡ lỡ miệng nói ra chuyện xấu của tôi” Tuyết Vũ càng nói càng nóng ruột.Dứt khoát đến xem tình trạng vết thương của Đạp Vũ,nàng nghĩ mình  có thể chữa được,để cho bon họ cả người và ngựa mau chóng rời khỏi đây.

Nhìn dáng vẻ như biết trị thương của Tuyết Vũ,Cao Trường Cung vô  cùng kinh ngạc,lẽ nào người cô nương thô lỗ này biết y thuật?

Tuyết Vũ chuyên tâm trị vết thương ở chân cho Đạp Vũ,hai ngàng lông mày của nàng ngày càng chau lại,không bao lâu,nàng than lên một tiếng.Cao Trường Cung không nói một lời chỉ nhìn Tuyết Vũ tìm kiếm.Lúc sau,nàng mở gói đồ,sau khi lấy một sợi dây dưng không ra sao cả ra,không nói lời nào liền buộc vào vết thương ở chân Đạp Vũ,Cao Trường Cung nhìn thấy,vội vàng dơ tay ra ngăn cẳn..

“ Sợi dây lưng rất quan trọng đối với cô nương,cô…”

“ Cứu mạng quan trọng,tôi về giặt một chút là được..”

Tuyết Vũ không ngờ Cao Trường Cũng sẽ nói vậy,chỉ muốn giúp Đạp Vũ ngăn không cho máu chảy nữa.

“Đa tạ.”

Sau khi Tuyết Vũ buộc xong,hai hàng lông mày lại chau lại gần hơn.

“Vốn dĩ vì anh đã cứu tôi một mạng,cũng muốn nhanh chóng giúp nó,để các người sớm rời khỏi đây,để tránh đêm dài lắm mộng..nhưng không ngờ….vết thương của nó quá nặng! Nếu mà tiếp tục đi,chỉ sợ không đến mười dặm đường,nó sẽ không đứng dậy được nữa.”

“Sao cô nương lại biết ?”Chàng kinh ngạc.

“ Vết thương sâu nhìn thấy cả xương,rất nặng…nó bây giờ rất đau..”Tuyết Vũ nói,nàng thật không nhẫn tâm nhìn thấy một con ngựa ôn hòa dễ bảo như thế bị trọng thương.

“Cô nương có thể cứu nó không?” nhìn thấy cô gái nhỏ này quả thật biết y thuật,Cao Trường Cung không kìm được tự đáy lòng thấy khâm phục,nhưng cũng hy vọng cô ta ra tay cứu giúp chữa khỏi cho Đạp Vũ.

“Có một người có thể giúp,nhưng…”

“Con ngựa này cùng tôi chinh chiến vô số lần,như huynh đệ với tôi,lương y trong quân cũng nhìn thấy rất nhiều nhưng không có ai có thể cứu vết thương cũ này,xin cô nương đừng nhìn thấy chết mà không cứu,Cao…” Cao Trường Cung dừng lại,nghĩ không thể tùy tiện tiết lộ anh tính thật của mình,vội vàng sửa lời  “…Cao tứ lang xin chân thành cảm tạ,đối với chuyện vừa nãy tôi nhất định sẽ không nói nửa lời,chỉ xin cô nương chữa khỏi cho Đạp Vũ.”Nói đến chỗ kích động,Cao Trường Cung quỳ xuống trước Tuyết Vũ,Tuyết Vũ liền kéo anh đứng dậy.

“Haiz…” Cứu mạng,nàng mới là người cần cứu giúp nè.

“Được rồi,đi theo tôi.”

“Đa tạ cô nương”

Tuyết Vũ chau mày,lầu bầu nhìn Cao Trường Cung và ngựa rời khỏi.

Tuyết Vũ dẫn theo một người một ngựa đi vào khu rừng sương khói mịt mù.Cao Trường Cung càng đi càng thấy kỳ lạ,không bao lâu sương khói dần biến mất,lọt vào tầm mắt là một ngôi làng yên tĩnh.

“Đợi chút,chúng ta phải nghĩ một cách vào trong thôn mà thần không biết quỷ không hay,phải lấy được thuốc thì mới cứu được Đạp Vũ của anh chứ.”

“Cái gì?”

Chỉ thấy Tuyết Vũ ôm lấy Giang lão phu nhân,nhanh nhẹn nhảy lên ngựa,nằm bò trên lưng nó.

“Tôi sẽ giả ngất đi,anh tự mình tìm cơ hội lọt vào trong nha! Đạp Vũ ngoan,đi thẳng phía trước.”Đạp Vũ nghe lời chỉ thị của nàng,lập tức nghe theo lời nàng.Cao Trường Cung lập tức xoay người trốn vào một bên,thăm dò sự biến hóa trong thôn.

Sau đó chỉ nhìn thấy Đạp Vũ chở Tuyết Vũ giả vờ ngất đi vào thôn,người trong thốn vốn đang làm việc của mình,đột nhiên bọn họ nhìn thấy một con ngựa lạ,lập tức bỏ dở công việc,nhao nhao lấy vũ khí cả sắc lẫn cùn cằm trong tay,sợ hãi cảnh giác nhìn con ngựa bên ngoài thôn đến,khuôn mặt vốn bình tĩnh phút chốc đều biến thành tràn đầy thù hận.

Cao Trường Cung đứng một bên nhìn thấy mà đổ mồ hôi hột thay cho Tuyết Vũ,đang do dự nên hay không ra tay giúp Tuyết Vũ lúc này,đột nhiên một người đàn ông trong thôn mở lời trước.

“Dừng lại,cô nương này nhìn có vẻ quen…ai ya,thì ra là Tuyết Vũ,vẫn còn ôm con gà nhà họ nữa”Tùng Bách thúc nhận ra Tuyết Vũ,dân trong thôn mới bỏ vũ khí xuống,vội vàng chạy đến đỡ Tuyết Vũ dậy,Cao Trường Cung cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Tôi đi tìm nãi nãi của Tuyết Vũ đến.”Thu Cúc thẩm nói,Tuyết Vũ lập tức mở to hai mắt,kéo lấy tay của đại thẩm.

“Thu Cúc thẩm,không có chuyện gì đâu,cháu chỉ là đuổi theo Giang lão phu nhân,đuổi đến khi thể lực của cháu không chịu được lại khát nữa,cho cháu cốc nước đi!”

Thu Cúc thẩm nghe thế liền rót một cốc nước đến,Tuyết Vũ dùng mắt ra chỉ thị cho Cao Trường Cung,Cao Trường Cung nhìn thấy dân trong thôn đều đang vây quanh Tuyết Vũ ,nhân cơ hội này trà trộn vào trong,sau đó núp trong phòng lớn.

“Ai ya, cốc nước này nóng quá…!”

“Nhìn rõ đi quái nha đầu,đây rõ ràng là nước lạnh!”Thu Cúc thẩm càu nhàu.

“Tóm lại cảm ơn ân tình giải khát của các thúc thúc thẩm thẩm,cháu phải về nhà rồi.”Tuyết Vũ ôm lấy Giang lão phu nhân,kéo lấy Đạp Vũ về nhà,Tùng Bách thúc đột nhiên mở lời ngăn cản Tuyết Vũ.

“Khoan đã,cháu vẫn chưa giải thích con ngựa này từ đâu đến?”

Tuyết Vũ không ngờ đến Tùng Bách thúc lại truy vấn suýt sao,nàng vừa quay đầu,nhìn thấy tất cả dân làng trong thôn đang nhìn mình.Nàng biết nếu mà không nói ra lý do,các vị thúc thúc thẩm thẩm ở đây sẽ không cho nàng đi.

Giang lão phu nhân đột nhiên kêu lên một tiếng các các,Tuyết Vũ nhanh trí,ngón tay thon thon chỉ vào Giang lão phu nhân trách móc.

“Đều là tại Giang lão phu nhân,mọi người chắc đều biết Giang lão phu nhân chạy nhanh như thế nào,cháu đuổi cũng đuổi không kịp,may mà đuổi đến cổng thôn gặp phải một con ngựa lạc đường bị thương,Giang lão phu nhân chưa từng đuổi kịp này gặp phải con vật khổng lồ,con mới có thể bắt được.”

Dân trong thôn nhìn Đạp Vũ đang bị thương,trong lòng có vài phần tin tưởng.

“vì vậy,cho dù thế nào,con ngựa này cũng đã giúp cháu,cháu thế nào cũng phải chữa khỏi cho nó,để báo đáp “ân tình bắt gà” a!”Tuyết Vũ nói,Đạp Vũ cũng rất thông minh trả lời hí lên một tiếng.

“Con ngựa này thật không có chủ?Cháu có lưu ý xung quanh xem có ai theo vào trong thôn chúng ta không?”Thu Cúc thẩm hình như vẫn chưa yên tâm hỏi lại.

“Tuyết Vũ con nhất định sẽ lưu ý,mặc dù lúc đó thể lực không tốt nhưng vẫn giữ nghiêm trấn giữ cửa ải,xin hãy yên tâm!Chúng ta trốn đời ở đây chính là không muốn cho người ngoài vào thôn,Tuyết Vũ không thể đã biết lại cố tình vi phạm!”Tuyết Vũ vỗ ngực bảo đảm.Người trong thôn đều tin những lời Tuyết Vũ nói,cũng không hỏi nhiều nữa,để Tuyết Vũ dẫn ngựa vào trong thôn,mọi người đều quay lại tiếp tục bận rộn làm việc.

Thấy kế hoạch thành công Tuyết Vũ bụm miệng cười trộm,nhanh chóng giấu Đạp Vũ vào chuồng ngựa,Cao Trường Cung đành phải theo Tuyết Vũ vào bên trong.

“Thì ra thôn các người không cho phép người ngoài vào?Vậy Tứ lang tôi và Đạp Vũ không nên làm khó cô nương.”

“Không còn cách,ai bảo tôi gặp phải các người,tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu,các người đợi ở đây,tôi đi đến chỗ nãi nãi tìm vô tiên phàm linh dược,dùng thuốc xong phải nhanh chóng rời khỏi,đừng có ở đây gây rắc rối đấy.”Tuyết Vũ cảnh cáo xong vội vã rời đi.Cao Trường Cung nhìn bóng Tuyết Vũ rời đi,trong lòng nảy sinh sự cảm kích đối với Tuyết Vũ.Không ngờ người con gái này vừa đơn thuần vừa lương thiện,một chút giả tạo cũng không có,tiếp xúc với cô có một cảm giác thoải mái chưa từng có.Chàng một chútphòng bị cũng  không cần,so với tâm kế của nữ nhân trong cung,sự chân thật ngay thẳng của cô nương này càng đáng quý hơn.

………………..

Tuyết Vũ rón rén cẩn thận từng bước vào phòng,phát hiện mình đang đứng sau lưng nãi nãi đang nấu cơm,trong lòng nghĩ không thể tránh khỏi,liền nhẹ nhàng bước vào,không ngờ nàng vừa bước được một bước,nãi nãi đã mở lời.

“Tuyết Vũ à?”

“Vâng,nãi nãi….người nấu canh gì mà thơm vậy?” Khóe miệng Nãi nãi bỗng chốc giấu đi nụ cười quái dị. “ Hai ngày này lưng ta đau ghê gớm,vừa hay nghĩ đến trong “Bách y vạn lục” có nhắc đến một phương thuốc:Vị đắng,uống khi nguội,không những bổ gân cốt còn khỏe xương lưng…con nói xem đó là phương thuốc nào?”

Sau khi Tuyết Vũ nghe nãi nãi nói,phút chốc mặt trở nên tái xanh,”Rầm” một tiếng quỳ dưới đất xin tha tội,trong lòng ruột gan rối bời: “Là thịt ngựa,nãi nãi,đều là Tuyết Vũ không tốt,xin người đừng giết Đạp Vũ,đừng có làm thịt nó nấu canh ăn! Tuyết Vũ biết lỗi rồi,không nên làm trái với ý người,tự ý rời khỏi thôn mang Đạp Vũ về,nhưng nó thật sự bị thương rất nặng”

“Theo qui định trong thôn,đem người ngoài vào thôn phải lấy tính mạng của mình ra đảm bảo,nếu người đến náo loạn con phải lấy máu để tế vong linh tổ tiên,con có biết không?”

Cao Trường Cung nấp một bên nghe được lời nãi nãi nói,thốt lên một tiếng kinh hãi,chàng hoàn toàn không ngờ đến sự việc lại nghiêm trọng như vậy.

“Hôm nay nhờ có vị  công tử này tương cứu,không thì Tuyết Vũ đã sớm mất mạng dưới đao dâm tặc,còn có thể ở đây nói chuyện phiếm với nãi nãi sao?Nãi nãi hàng ngày bảo Tuyết Vũ đọc sách thánh hiền,để Tuyết Vũ hiểu tri ân thù báo,thế nên cho dù mất đi tính mạng còn cũng phải giúp công tử?”

Không ngờ Tuyết Vũ vì nghĩa xả thân giúp hắn,mặc dù cả hai giao tình chưa nhiều nhưng sự cảm kích của Cao Trường Cung đối với Tuyết Vũ chỉ có thêm không giảm.

Nãi nãi nghe xong lời vặn lại của Tuyết Vũ,cho rằng Tuyết Vũ căn bản cưỡng từ đoạt ý,tức giận nhấc cây gậy trong tay,đang định phạt nặng Tuyết Vũ,Tuyết Vũ sợ hãi vội vàng nhắm chặt hai mắt,nhưng một lúc lâu,cây gậy cũng không đánh vào người cô,cô khó hiểu mở mắt ra,mới phát hiện Cao Trường Cung trước mặt cô,thay cô chịu sự trừng phạt của nãi nãi.

“Xin tiền bối thủ hạ lưu tình,là tại hạ nghe nói cô nương có một vị trưởng bối y thuật cao ,mới thỉnh cầu cô nương mạo hiểm đưa tại hạ vào thôn,không hề biết sẽ mang đến cho cô nương hậu quả nghiêm trọng như vậy.”

Cao Trường Cung kính cẩn chắp tay thi lễ,đầy thành khẩn nói,nhưng nãi nãi vẫn nghiêm nghị lạnh lùng.

“Tại hạ với Đạp Vũ và các vị không có một chút quan hệ nào,không nên vì chúng tôi ảnh hưởng đến hòa khí của các vị,tôi đi là được…”

Cao Trường Cung nói hết định quay người rời đi,Tuyết Vũ đột nhiên kéo lấy áo anh.

“Nãi nãi,người học y thuật không thể thấy chết mà không cứu?Làm ơn…nãi nãi,đây là người bằng hữu duy nhất của cháu,nếu không phải có người này,nãi nãi đã sớm không nhìn thấy Tuyết Vũ rồi…’’

Bằng hữu? Thì ra cô thật coi anh là bằng hữu,điểm nàu làm cho Cao Trường Cung càng thêm áy náy với Tuyết Vũ.

Nãi nãi không thể từ chối lời thỉnh cầu của Tuyết Vũ,thở dài nói: “ Chữa khỏi cho ngựa xong vị công tử này phải đi ngay.”Nãi nãi không hề nói nhiều lời,quay người hờ hững rời đi,để lại Tuyết Vũ trong lòng mừng rỡ và Cao Trường Cung thả lỏng.Chàng vội vàng dang tay đỡ cô dậy.

“Cô nương ngốc,sao có thể vì cứu Đạp Vũ mà tình nguyền đền mạng mình?”

“Tôi đã nói rồi mà?Anh đã cứu tôi,chúng ta là bằng hữu,huynh muội,anh mới ngốc ý,bà là nãi nãi của tôi,sao lại lỡ giết tôi thật.”

Tuyết Vũ tinh ranh nói,đôi mắt đảo qua đảo lại,hình như cô vẫn còn một bụng đầy quỷ kế nữa.Cao Trường Cung bị sự thẳng thắn của Tuyết Vũ chọc cười.

Tiếng cười của hai người trong phòng vang vọng,không ngừng vang,nhưng nãi nãi ở ngoài nghe thấy,trong lòng lại cảm thấy sợ hãi….

Ánh chiều tà sải vào chuồng ngựa,Đạp Vũ yếu đuối nằm trên mặt đất,tứ chi vô lực,nãi nãi sờ tứ chi và khoang ngực của Đạp Vũ,dùng tất cả năng lực bắt mạch cho Đạp Vũ,còn dùng cách châm cứu thân thuộc để chữa trị cho ngựa,đối với Cao Trường Cung nhiều năm chinh chiến nơi sa trường mà nói kĩ thuật chữa trị cho ngựa này chàng rất ít được thấy.

Cho đến hơn nữa nén nhang,nãi nãi mới hoàn thành chữa trị cho Đạp Vũ.Cao Trường Cung khắc sâu trong lòng,khi Cao Trường Cung đang định đến trước nãi nãi cảm tạ thì nãi nãi lại quay người bước đi,không muốn tiếp nhận lễ nghi này.

“Sáng mai công tử phải đi,cổng tử chỉ vì một sự cố mà đến đây,nơi này cách biệt với thế giới bên ngoài,vì để tránh tiếp xúc với thế loạn bên ngoài,người dân trong thôn chúng tôi không muốn nhìn thấy người lạ mặt,giữ công tử ở đây đã phạm vào đại kị trong thôn,lúc công tử đi đừng để lại cái gì,cũng đừng mang theo cái gì.Đứa cháu gái này của ta còn nhỏ tuổi,vẫn chưa hiểu thế sự,tư chất bình thường,xin công tử đáp ứng với ta,sau khi rời đi,quên đi nơi này,quên đi nó.”Nãi nãi nghiêm nghị dặn dò Cao Trường Cung.

Tuyết Vũ nghe thấy,trong mắt chớp hiện sự hiu quạnh,sao nãi nãi kiên quyến muốn người này quên cô?

“Nãi nãi người hà tất phải nói ra những lời đó,Tuyết Vũ cô nương không hề bình thường,cô ấy lương thiện,lại học cao biết nhiều,tứ lang hiếm thấy được một cô nương nào thông minh như vậy,nếu như không có Tuyết Vũ cô nương,Đạp Vũ nhất định xuống hoàng tuyền rồi.”

Tuyết Vũ nghe Cao Trường Cung hình dung nàng như vậy,không kìm được bịt miệng cười trộm,thì ra nàng trong mắt anh lại ưu tú như vậy! Hi hi..

“Đủ rồi!”Nãi nãi không vui,ngăn cấm Cao Trường Cung tiếp tục nói. “Tóm lại xin công tử sáng mai hãy lập tức rời khỏi đây.”

Cao Trường Cung bất lực,đành gật đầu đồng ý.

“ Nãi nãi,đây là thuốc bột.” Tuyết Vũ bước vào,sau khi đưa cho nãi nãi thuốc bột,liền ngồi xuống tháo dây lưng trên người Đạp Vũ.Cô nhìn dây lưng dính đầy vết bẩn,nghĩ đến chuyện ngày mai,hàng lông mày lại chau lại.Mà Cao Trường Cung ở một bên cũng thấy biểu tình của Tuyết Vũ .

“ Tuyết Vũ,ngựa không thể tiếp tục đi tiếp được,con sắp xếp một căn phòng cho công tử đây qua đêm.”

“ vâng.”

Tuyết Vũ lén nhìn Cao Trường Cung một cái rồi quay người rời đi.

****

“ Hôm nay anh chịu thiệt thòi một chút,ở chỗ này ngủ nha!”Tuyết Vũ mang cơm đến,vén tấm mành,dẫn Cao Trường Cung đến căn phòng nhỏ thường ngày cô ở.Sau khi giúp anh thắp sáng đèn,chiếu sáng tầm nhìn.Toàn căn phòng là những đồ vật hình thù kỳ quặc.Cao Trường Cung lướt qua,chú ý nhìn những đồ vật trong phòng.

“Đây đều do tôi tự nghiên cứu vẫn chưa hoàn thành nhưng sau này sẽ hữu dụng.”Tuyết Vũ nói tràn đầy kiêu ngạo.“ Tôi tin rằng sau này tôi càng xem nhiều sách,thử càng nhiều lần,cuối cùng cũng sẽ tạo ra được một sản phẩm tuyệt vời.”

“ Lợi hại” Cao Trường Cung nghe rồi không kìm được vỗ tay.Trong hũ sứ đột nhiên phát ra một tiếng kêu cóc nhái.Chàng chợt cau mày lại,hoài nghi hỏi..: “Đây là….”

“ Họ là Chiêu Tài với Tiến Bảo.”

Lời vừa nói ra càng làm cho Cao Trường Cung cảm thấy hiếu kỳ với cô gái này,thì ra cô không chỉ nuôi hai con cóc mà chúng còn có tên.

“Tôi từ nhỏ đã không có bạn bè,cha mẹ đều mất từ sớm,nãi nãi rất nghiêm khắc với tôi,cho nên có rất nhiều chuyện tôi chỉ có thể nói với động vật hoặc chính mình.Anh đừng thấy kì lạ.”

Tuyết Vũ vò đầu bứt tai,lúng túng giải thích: “Anh mau ăn đi,tôi phải đi làm một chuyện không thể để nãi nãi biết được.”

Tuyết Vũ nói xong liền chạy ra ngoài,hai con ngươi rừng rực của anh nhìn bóng Tuyết Vũ vội vàng chạy đi,trong lòng có chút khó hiểu.

Cô ta phải làm một chuyện,lẽ nào chuyện đó liên quan đến sợi dây lưng?

Trên bầu trời điểm nhiều ngôi sao.

Tuyết Vũ cuộn lên ống tay áo,quậy bồn nước,đứng ngoài phòng dùng sức chà rửa sợi đai lưng.

“Nếu để cho nãi nãi thấy sợi đai lưng của mình còn chưa được giặt sạch nhất định sẽ đánh cho mình tối không thể nằm.”Tuyết Vũ lẩm bẩm nói,lại dùng sức chà xát.

Đột nhiên trước tầm mắt nàng xuất hiện hai ba đôi chân,từ bàn chân nhìn lên,Ơ….chính là Phi Yến,Mẫu Đơn và Lạc Hoa ba mỹ nhân mập,đen,nốt đậu đây mà.

“Dương Tuyết Vũ,đây là đai lưng của cô sao?” Phi Yến cố ý kéo dài giọng,vẻ mặt giễu cợt nói giống như ước gì tất cả mọi người trong thôn có thể ở đây lúc này,để thấy sợi dây lưng dơ bẩn của Tuyết Vũ.

Chỉ tiếc giọng của Phi Yến không thể khiến người trong thôn chú ý,ngược lại làm cho Cao Trường Cung bên trong phòng gấp chiến giáp tinh tường nghe được.Ngay sau đó hắn đi đến bên cạnh cửa sổ,chăm chú nhìn động tĩnh bên ngoài.

Tuyết Vũ suốt ngày đối mặt bọn họ cười mỉa,nên không quan tâm tiếp tục vùi đầu giặt sợi thắt lưng của nàng.

“Mai là ngày quan trọng của những cô nương trong thôn chúng ta, “lễ trưởng thành” cả đời chỉ có một lần,mỗi cô nương đều phải đích thân thêu dây lưng rồi đeo cho người nam nhân mình ngưỡng mộ,mà cô lại làm cho dây lưng bẩn thế kia?”

Mẫu Đơn nói xong,ba nữ tử đồng thời rất ăn ý lộ ra vẻ mặt khinh bỉ,nhưng Tuyết Vũ không muốn phản bác tiếp tục động tác của mình,dù sao nàng đã tê dại với mấy lời bàn thế này.

Mắt thấy không cách nào châm lửa khiến Tuyết Vũ tức giận,Phi Yến lần nữa cay nghiệt tiếp lời Mẫu đơn vừa mới nói: “Cô ấy đương nhiên không thèm để ý!Người nào không biết Dương Tuyết Vũ là kẻ phiền toái trong thôn,lớn lên xấu coi như xong,suốt ngày còn chế tạo mấy thứ kỳ lạ mang đến hỏa hoạn và các vụ nổ trong thôn….hỏi xem có nam nhân nào dám nhận sợi đai lưng của cô ta.”

“Đó là Hỏa Thụ Ngân Hoa.”

“Còn nhớ rõ năm ta mười tuổi chân bị thương,Tuyết Vũ còn ép ta ngồi lên cái ghế kỳ quái,kết quả hại ta bị thương nặng hơn.”Lạc Hoa trong nhóm cũng hùa theo chỉ đứng ra chỉ tội Tuyết Vũ.

“Đó là ta chế cho những người không tiện đi lại,ngồi lên đó sẽ rất dễ di chuyển!Thôi,ta làm những chuyện kia các tỷ căn bản không hiểu.”

“Đâu chỉ chúng tôi không hiểu,ngay cả nãi nãi của cô cũng không hiểu!Cho nên mới phải suốt ngày mắng cô,hổ thẹn vì cô,không phải sao?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét