Danh Sách Trang

18 thg 8, 2013

[Đọc Truyện] Lan Lăng Vương - Chương 1 - Trần Ngọc San

Ánh mặt trời hiện lên những tia sáng ấm áp,sương mù đã giảm trên rìa của vách núi,tiếp nhận chiếu xạ,chiếu sáng uốn lượn trên bầu trời vô tận.

Trong thôn xóm yên tĩnh,màu xanh tươi sáng của lá cây che đầy chiều cao không đồng đều của những hàng rào ngôi nhà bằng tre,đưa tới những trận gió mát,đoá hoa tươi sáng bên cạnh nhẹ nhàng đua nhau nở, khiến trong không khí tràn ngập hương vị  mùi hoa ngọt ngào hạnh phúc. Gà vịt mèo chó dường như cũng đang có giấc ngủ hạnh phúc, dường như không muốn thức dậy.


Đột nhiên một tiếng nổ mạnh “ầm ầm” làm mọi người giật mình tỉnh giấc,cắt đứt bầu không khí yên tĩnh vốn có của thôn,gà vịt mèo chó tất cả đều bị kinh hãi gầm gừ la hét,gà bay chó sủa,hỗn loạn thành một đoàn,điều này thường đi kèm với một tiếng nổ mạnh,đối với những gia súc kia mà nói quả thực chính là vụ đánh bom mệt mỏi,lo sợ đầu tiên không phải là bị giết để ăn,mà bị hù chết.

Tuyết vũ nhanh chóng mở của sổ,bởi vì bị khói dày làm nghẹt thở mà không ngừng ho khan,khuôn mặt ban đầu tươi đẹp cũng bởi vì thực nghiệm vĩ đại của mình khiến cho vẻ mặt nhếch nhác dính đầy tro than.

“Lại thất bại” khụ khụ.

Tiếp theo nàng chạy nhanh đến cửa sổ,vội vàng vén lên tấm vải thô may,nàng ngồi  trên tấm gỗ,dùng sức dẫm đạp,bàn đạp bởi vì đang liên kết đến các cửa sổ trên gỗ chế quạt ra,cho nên dẫm lên bàn đạp lại có thể làm cho quạt chuyển động.

Trong chốc lát âm thanh của trục xoay tấm ván gỗ kêu cọt kẹt,quạt được chế từ cây gỗ cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển lên xuống,tốc độ càng lúc càng nhanh gây tra một trận bụi đất,cũng chầm chậm thổi khói trong phòng bay đi.

Quạt thông gió quay hẳn là kiệt tác của nàng,trong nhiều năm nàng chỉ có phát minh như vậy sao?

Đương nhiên không,toàn bộ tác phẩm trong phòng đều là của nàng,chính là đem nước bẩn theo cái lọ xuyên qua cái ống dài,thông đến một cái lọ khác,thì nước trong chậu sẽ biến thành trong veo,còn có cánh chim bằng gỗ,còn có rất nhiễu đồ vật và một số vật kỳ lạ không hiểu được.Đương nhiên,nàng còn tạc một lỗ nhỏ trên bàn gỗ,cũng là tác phẩm của nàng,ngay cả sách  “Hoài tử nam” cùng “Bão phác từ” đặt trên bàn gỗ cũng tự dưng lan đến gần,đốt cháy đen một góc cây.

Khói dần dần tản đi,đồ vật trong phòng dần dần hiện lên,bên trong tủ tất cả đều là “Chi Dịch”,“ Hà Đồ “ “ Thái huyền kinh”, “ Hồn thiên nghi chú” …. Và các quyển sách khác.Trên bàn gỗ còn lại là những chai lọ lộn xộn cùng một ít bột khác nhau.Tất cả những thứ này chỉ có nàng mới biết cách sử dụng.

Các hình vẽ trên tường,nàng dã dán đầy hình bát quái đồ,bản đồ chiêm tinh,còn có một số thứ bói bằng xương chất đống tại góc tường.

Trên tường có một bức hoạ,mặc dù rất nhỏ nhưng liếc mắt là có thể gây được sự chú ý của mọi người,đó là hình kim phấn phượng hoàng chính tay nàng vẽ,bên trên viết Lan Lăng Vương.Tuy kim phấn phượng hoàng là bức tranh được vẽ từ lúc nhỏ của nàng,bức tranh mang phong cách trẻ con,không thấy dường nét gọn gàng nhưng mắt kim phấn phượng hoàng giữa bức tranh sáng lấp lánh bất ngờ.Coi như trong mấy năm qua,kim phấn phượng hoàng vẫn luôn làm bạn với nàng.

Tuyết vũ dùng sức dẫm lên bàn đạp,sợi tóc đen như mực buông xuống dừng lại trên trán,mồ hôi trên trán to như hạt đậu nhỏ xuống nhỏ xuống,rửa sạch bụi trên khuôn mặt của nàng,đôi mắt to mọng nước kiên định nhìn về phía trước,nàng còn đang nỗ lực suy nghĩ lý do tại sao cuộc thí nghiệm lần này thất bại.

Khói trong phòng lập tức vơi bớt dần,Tuyết Vũ lúc này mới dừng lại.Nàng thở hồng hộc đưa tay lên lau giọt mồ hôi trên mặt,làn da mềm mại đột nhiên trắng như tuyết dường như  rất mịn màng.

Khụ khụ  “Bão phác tử”viết : “Lấy quặng nitrate,than củi,lưu huỳnh 3 thứ luyện với nhau,cho thêm tùng hương,đan hoàng đẳng vật,khắc hoả thụ ngân hoa sẽ thấy được điều kì lạ,tại sao tất cả nổ tung,vẫn không thể phối hợp tạo ra đèn hoa rực rỡ đây?”

Tuyết vũ buồn bực nói,sau đó mở ra gánh nặng bên thắt lưng,xem cuối cùng còn thiếu những gì.

Chỉ thấy nàng mở ra một lọ không,nhất thời tỉnh ngộ.

“A! thì ra là không có lưu huỳnh,phải chạy mau ra thung lũng trong thôn tìm thôi”
“Tuyết Vũ”

Nàng ngừng lại giọng nói của nãi nãi từ một nơi không xa truyền đến,dựa theo thanh âm quen thuộc nãi nãi.Tuyết Vũ biết nãi nãi không muốn cô đặt tâm trí mình ở nơi này,nên nàng nóng lòng muốn thu hết các đồ vật lại.Đem tất cả đồ vật trên bàn bỏ vào chiếc hộp gỗ.Diện tích chiếc hộp quá lớn tiện tay bỏ vào,dù sao có thể giấu bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Nãi nãi đột nhiên mở cửa Tuyết Vũ vừa hay tùy tiện cầm lấy cây kim đặt lên mặt gấm bày ra vẻ mặt rất cẩn thận,giả vờ thêu.Vì có chút lo lắng nên liên tiếp đâm vào tayngón tay thon dài bị kim đâm máu rỉ ra.

“Nãi nãi,hôm nay sao dậy sớm vậy”Tuyết Vũ hỏi han nãi nãi với ngữ khí nhẹ nhàng xen lẫn lo lắng.

“Bà chỉ bị mù chứ không bị điếc,tiếng nổ lớn như thế,có thể không dậy sớm sao?”

“Tiếng nổ lớn?Nãi Nãi nhất định nghe nhầm rồi?Con đang tập trung thêu dây vải cho lễ thành niên cần dùng nè?”đang nói tay củaTuyết Vũ lại bị kim đâm nữa.

Nhưng nãi nãi đương nhiên không tin những lời Tuyết Vũ nói.

“Ưm,nãi nãi con không chỉ nghe thấy mà còn ngửi rất rõ nữa!Bầu không khí bị bao phủ đầy mùi khói dày đặc.”

Tuyết Vũ ngửi,hướng về phía cửa sổ,mới phát hiện quạt gỗ đã ngừng chuyển động,chả trách mùi khói vẫn còn,trong lúc bối rối đã tùy tiện tìm một cái cớ.

“Ack…cháu chỉ đang đốt củi làm ấm chân thôi !Nãi nãi cũng biết con không chịu được lạnh mà!”

“ Vậy không chịu được nóng có cách nào để trị không?”

Bà nội không biểu cảm hỏi lại,Tuyết Vũ hoàn toàn không ngờ bà nội lại hỏi như vậy,một lúc sau vẫn bối rối không biết trả lờ như thế nào.

“Chậc..chậc….quế chi,cam thảo,thổ địa, hoàng kì…”Nếu mà không sai thì chắc là đáp án này rồi…

Ai biết rằng nàng vừa nói xong,nãi nãi liền không nói không rằng dùng lực giơ tay lên cho Tuyết Vũ một bạt tai,làm Tuyết Vũ đau kêu ai ái,vội vàng né tránh.

“Thể chất hữu phân gan,tim ,mũi,phổi,thận…đâu phải dùng dược liệu là có thể trị được,nếu không hiểu hòa hợp lưu thông như nào làm sao có thể thực hành y học?Phạt con hôm nay không được phép ra khỏi phòng,ngoan ngoãn ở nhà đọc sách.”Nãi nãi giận giữ trách phạt.

Tuyết Vũ nhìn rồi dừng lại trên một chiếc hộp lưu hoàng,một đôi lông mày lá liễu tinh tế khẽ khẽ chau lại,không cam chịu trả lời nãi nãi:”Nãi nãi,nãi nãi rõ ràng biết con chí không ở y học,tại sao lại không cho phép con nghiên cứu thiên văn,khoa học,vật lý?Sau khi mưa lớn nước trong làng đều đục ngầu,con đã tìm ra cách để lọc được nước sạch,muốn cho bà có nước sạch để uống,khói dày đặc ở trong phòng là do Tuyết Vũ không ngủ không nghỉ muốn hoàn thành trước ngày đại thọ tám mươi của nãi nãi,lúc tiến hành chúc thọ trong thôn bắn ra “Hỏa thụ ngân hoa”(chắc là pháo hoa thời mình ha)khiến cho mọi người nhìn không chớp mắt,vì thế Tuyết Vũ làm bao nhiêu việc,nãi nãi không vì thế mà thấy tự hào sao?”Tuyết Vũ nói một mạch hết tâm sự trong lòng,càng nói càng cảm thấy ấm ức.

“Làm cho nãi nãi cho rằng đứa cháu gái kiêu ngạo của ta giỏi về nấu nướng,thêu thùa,ở nhà chăm sóc gia đình.Mà con lại đi mê muội những thứ xa vời,mục tiêu quá cao.Tuyết Vũ,con sao lại không nghe lời của nãi nãi làm một cô gái bình thường vậy?”Nãi Nãi nói một cách chân thành và nghiêm túc,trong lòng rất lo lắng cho Tuyết Vũ.

Tuyết Vũ im lặng không biết nói gì.

Lúc đó,ba cô nàng ở trong thôn lần lượt chạy tới trước cửa sổ,Phi Yến dáng người hơi mập mập chạy tới quan tâm hỏi: “Chào nãi nãi,cháu là Phi Yến,cha mẹ cháu nghe thấy tiếng nổ,bảo cháu đến xem nãi nãi có sao không?”

Nãi nãi  vừa nghe xong,sắc mặt cứng lại.

Sau đó là sắc mặt tối sầm của Mẫu Đơn,mở miệng trách móc:”Nãi nãi à,mẹ cháu xin nãi nãi hãy quản giáo Tuyết Vũ cho tốt,hai ba ngày lại có tiếng nổ lớn làm giật mình,không thế thì cũng khói lửa đầy trời chỉ chốc lát không thể thu dọn hết được,cháu Mẫu Đơn này mặt đã đen nay càng đen hơn rồi!”
Nãi nãi nghe xong mặt lại càng cứng hơn.Nãi nãi không phải không bực mình Tuyết Vũ ngày ngày làm trái ý bà.

Lạc Hoa mặt đầy mụn đỏ đang chuẩn bị tiếp lời nói thêm,Tuyết Vũ vì muốn Lạc Hoa ngậm miệng tinh nghịch từ trong hũ lấy ra một con cóc,cố ý để trước mặt Lạc Hoa.

“Lạc Hoa,không phải tỷ nói rằng trên mặt tỷ có nhiều vết xấu sao?Muội đã xem qua “Danh y biệt lục”,con cóc này,tỷ có thể lấy nó…”

Không đợi Tuyết Vũ nói hết,ba cô nàng nhìn thấy con cóc to xù xì trước mặt  sợ quá mà hét lớn,con cóc cũng bị tiếng hét của ba cô nàng mà sợ nhảy lung tung,mất kiểm soát nhảy vào mặt Phi Yến.Một con cóc vừa ẩm ướt,vừa dính bám chặt vào mặt Phi Yến,tầm nhìn của Phi Yến bị che  lại,chỉ có thể chạy loạn xạ.Ba cô nàng vừa hoang mang vừa sợ,gắng sức hét lên tiếng hét chói tai,càng hét càng làm cho Phi Yến sợ hơn,ra sức  lắc cái đầu,vì Phi Yến căn bản không đủ dũng khí lấy tay vứt con cóc từ trên mặt xuống.Tuyết Vũ thấy tình hình không hay liền chạy đến bắt lấy con cóc trên mặt Phi Yến nhưng mặt Phi Yến đã dính đầy rớt dãi từ con cóc.Hai cô nàng kia nhìn thấy chỉ có thể dùng sức kìm nén để không cười ra tiếng.

“Dương Tuyết Vũ,đứa xấu xa này!Cậuđiên rồi! tớ sẽ nhớ kĩ cậu lấy con cóc này dọa tớ như thế!”Phi Yến tứ giận bỏ đi,trên mặt vẫn đầy rớt dãi của con cóc.Cô ấy chắc phải mất bảy ngày trở lên mới có thể rửa sạch chúng,thật là đáng ghét!

Sau khi ba cô nàng lần lượt rời đi,Tuyết Vũ trong lòng tỏ sự bất bình thay con cóc.

“ Liên quan gì đến muội đâu? Rõ ràng do các tỷ gầm lên mới dọa đến Chiêu Tài nhà chúng ta,thật xin lỗi,sáng sớm đã phiền đến mày và Tiến Bảo…”Tuyết Vũ cưng chiều dùng tay vuốt ve con cóc mà nói.Trong hộp còn có một con ếch to khác tên là Tiến Bảo.Hai con vật này đều là sủng vật bảo bối  không rời của Tuyết Vũ .

Nãi nãi đang muốn đi,nhìn lại xung quanh xem đang xảy ra chuyện gì,không ngờ vừa giơ tay vừa hay chạm vào dây lưng Tuyết Vũ đặt trên bàn,không thấy đã đành,vừa nhìn thấy liền phát hiện ra Tuyết Vũ căn bản chỉ thêu loạn xạ vài nhát,căn bản là muốn đối phó,biết rõ Tuyết Vũ quả thật khó bảo,bà nãi nãi trong lòng vẫn không kìm chế được nổi cơn thịnh nộ.

“Dương Tuyết Vũ,hai ngày nữa là đến lễ thành niên của thôn Bạch Sơn chúng ta rồi,con xem con thêu đây là cái gì?”Bà nội tức giận lớn tiếng,Chiêu Tài trong tay Tuyết Vũ vội vàng nhảy trốn vào trong hộp.

“Mỗi một cô gái trong thôn Bạch Sơn,cả đời có biết bao nhiêu lần tổ chức lễ thành niên,dây vải là để đại biểu cho tài đức phẩm mạo của một cô gái,mới có thể có được người con trai tốt yêu thương,ta không cho phép con vào hôm đó đưa cho ta một tấm vải rách nát,làm cho Dương gia ta mất mặt.Ta phải phạt con hôm nay không được phép ra ngoài,cho đến khi thêu xong sợi dây lưng này mới thôi.”
“ Nhưng mà nãi nãi,con phải ra khỏi thôn”Tuyết Vũ vừa nói xong,cây trượng trong tay bà nội một chút cũng không lưu tình mà vung lên đánh mạnh một cái,cánh tay của Tuyết Vũ liền truyền đến đau đớn.Nhưng cho dù vì vậy làm nãi nãi không vui,nhưng Tuyết Vũ cũng muốn cố hết sức tận dụng cơ hội ra khỏi thôn,hỏa thụ ngân hoa của cô ấy vẫn chưa làm xong,nói gì cô ấy cũng phải đi tìm lưu huỳnh trở về!”

“ Bên ngoài thôn rất hỗn loạn,không có ai muốn ra khỏi thôn,con tại sao lại muốn chạy ra khỏi thôn chứ?”Nàng thật sự không hề muốn chạy lung tung.

“Nếu như để cho ta biết con hôm nay lại muốn chạy ra khỏi thôn,ta liền triệu năm dặm sương mù ( tương truyền Trương Khải thời Đông Hán có phép làm sương mù năm dặm khiến mọi vật đều chìm trong mờ ảo,ví với sự mơ hồ không rõ chân tướng)về Bạch Sơn thôn,làm cho con vĩnh viễn không về được nhà.”Bà nội thần sắc nghiêm nghị nói lời đe dọa.Có lẽ trong mắt Tuyết Vũ,nãi nãi là một bà già ngu muội,không khéo léo,lại không thấu tình đạt lí,nhưng sẽ có một ngày Tuyết Vũ nhất định sẽ hiểu sự khổ tâm của bà.

“Nãi nãi, người ức hiếp con không có cha,không có mẹ,không có ai thay con nói lời công đạo,người cương quyết bắt con thành thục nữ con nhà lành,nhưng con thật sự không muốn! Người trong thôn cười con,người không phải không biết,lễ thành niên hôm đó nhất định là không có người tiếp nhận đây lưng của con,con nhất định sẽ mất mặt chết cho coi!”

“Tóm lại hôm nay con nhất định không được phép rời thôn.” Nãi nãi lần nữa hạ lệnh.Bà không muốn tiếp tục cãi nhau với Tuyết Vũ nữa,quay người rời đi.Thái độ lạnh lùng của nãi nãi làm trong lòng Tuyết Vũ cảm thấy rất khó chịu,nói với bà nhiều như thế,vì sao bà một chút cũng không hiểu cô?hay bà cũng không nguyện ý hiểu cô?rõ ràng là đứa cháu nội thân thiết của bà,trong lòng lại cảm thấy cách bà rất xa.Sau khi trút giận lên chiếc thắt lưng,hai tay đặt trước ngực,lăn lộn trên giường,miệng lẩm bẩm tức giận.Cô ấy tự nói với chính mình,Dương Tuyết Vũ chính là người không dễ dàng bỏ cuộc,nói gì cô cũng không bỏ cuộc giữa đường !

Nãi nãi chống cây trượng,chậm rãi bước ra ngoài,sau đó bùi ngùi ngửng đầu lên,đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn vào không trung rất lâu.Hôm nay thời khắc mà bà lo lắng nhất đã đến rồi,bà dùng tay khua khua,lòng bàn tay lập tức có khói ngũ sắc.

“Ta biết số mệnh là không thể làm trái,nhưng năm dặm sương mù à..xin hãy bảo hộ Tuyết Vũ của ta,ngàn vạn đừng để nó gặp người đó,người mà số mệnh đã định..”Lần nữa lật tay,khói ngũ sắc liền bay xa.Năm dặm sương mù không màu lại rất nhẹ nhưng trong lòng nãi nãi lại là sự lo lắng nặng trĩu.

Không được ra khỏi thôn Tuyết Vũ vô cùng chán nản,chỉ phải ở sau vườn giúp mấy chú gà mẹ không đẻ trứng được tiêm thuốc..

“ Giang lão phu nhân,mày biết không? Ta á,ta thà luyện châm cứu,tiêm cũng không muốn thêu mấy thứ vải sợi kia!”

Bỗng nhiên,trên bầu trời vốn không có mây,đột nhiên gió mây biến sắc,mây đen che lấp ánh sáng,tiếng sét đánh rất to và mãnh liệt ầm ầm đánh xuống,làm Tuyết Vũ đang chuyên tâm châm cứu thì tay bị trượt một cái,châm vào gà mẹ,gà mẹ đau quá bay lên,thê thảm luôn miệng kêu oác oác,chạy nháy toán loạn.

“Giang lão phu nhân,mày đi đâu?”

Tuyết Vũ không biết thế nào,đành chạy đuổi theo gà mẹ.Gà mẹ bay nhảy toán loạn trong thôn,chạy qua chỗ nào là chỗ đó rối loạn hết.Tuyết Vũ chỉ muốn bắt gà mẹ về,không phát hiện ra cô càng đuổi thì gà mẹ càng chạy xa nhà nãi nãi…

Phát hiện gà mẹ đã chạy ra khỏi thôn,Tuyết Vũ hoảng loạn.

“ Ấy,mau về đi,trời sắp mưa rồi,ta đã đồng ý với bà nội không được ra khỏi thôn rồi !”

Gà mẹ như phát điên chạy thẳng về phía trước..Tuyết Vũ bất đắc dĩ chỉ biết chạy theo gà mẹ,cuối cùng biến mất trong sương mù dày đặc…

Trong phòng gỗ Thủy Tạ,nãi nãi đang ngồi trên chiếc ghế,yên tĩnh lau cây bói xương,ai có thể đoán trước được tương lai,một trận sấm ầm ầm mãnh liệt dội xuống,đánh thức cảm giác bất an đã cất dấu trong lòng rất lâu.Bà cảm giác Tuyết Vũ đã biến mất.Bà hoảng loạn đặt cây bói xương xuống,cánh tay nhăn nheo có chút run rẩy bám không chắc,bà cũng không ngoảnh lại lấy cây trượng đặt ở một bên,kiên quyết chạm vào bức tường nhà,nóng ruột dẫm gậy từng nhịp bước đi.

“Tuyết Vũ cháu ở đâu?Cháu mau về đi….Tuyết Vũ!..” Nãi nãi nóng ruốt gọi tên Tuyết Vũ,lại không hề nghe được tiếng trả lởi của cô.Cảm giác bất an trong tâm bà như dời núi lấp biển ập đến,một chút hy vọng xuất hiện đã bị dập tắt.Bà hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại cuả Tuyết Vũ,bà biết,Tuyết Vũ đã rời thôn rồi…số mệnh?Lẽ nào thật phải để bọn họ gặp gỡ..?

Những tiếng sấm vụn vặt vẫn đứt quãng vang vọng.

Ngoài thôn,bóng cây rợp mát dưới dòng ôn tuyền*,hơi nóng bốc lên mịt mù,trên mặt nước trải đầy những cánh hoa rơi màu đỏ,khoan thai phiêu dạt giống như vào chốn thần tiên ở nhân gian.

“Giang lão phu nhân,thật không ngờ người đã ngần ấy tuổi rồi,vẫn rất linh hoạt nha! Giống hệt nãi nãi.Đi thôi,đừng để nãi nãi phát hiện ra chúng ta ra khỏi thôn !”

Khi Tuyết Vũ đang chuẩn bị quay người rời đi,đột nhiên nhớ ra,cô đã ra ngoài rồi, tại tao không nhân cơ hội này mà mang chút bùn lưu huỳnh trong dòng suối này về nhỉ ?

Thế là cô tùy tiện lấy một cành cây,buộc gà mẹ vào cái cây phía sau,tiến tới dòng ôn tuyền,đang chuẩn bị cởi nút áo,không ngờ lại nhìn thấy sương mù dày đặc trên dòng ôn tuyền,có con ngựa đang chạy đến.Trong lòng buồn bực,chạy lên phía trước nhìn,đôi mắt trong veo nhìn về phía xa hình như còn một cô nương có mái tóc dài,mắt mũi mày ngài đều rất tinh tế,rất xinh đẹp,thanh khiết như ngọc đúc thành.Cô nương ấy ngâm mình trong dòng ôn tuyền,một khuôn mặt quá xinh đẹp khiến nàng rất lâu rất lâu cũng không cách nào di chuyển tầm nhìn.Mặc dù biết như vậy là không lễ phép,nhưng nàng vẫn nhìn một cách ngốc nghếch.Bởi vì nàng chưa từng thấy một cô nương nào đẹp như tranh vậy,chuyện này làm cho Tuyết Vũ không nhịn được thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Con ngươi như ánh sao vừa hay nhìn thấy Tuyết Vũ,bốn con mắt nhìn nhau,nhẹ nhàng hô một tiếng.Cao Trường Cung lúc này mới phát giác dòng suối nước nóng này có người,cau lại đôi mày cảm thấy không vui.

“ Thật xin lỗi,đã nhìn trộm tỷ tỷ,tại vì khuôn mặt tỷ tỷ quá đẹp làm cho muội không kìm lòng nổi,vì mỗi lần muội rời thôn vẫn chưa thấy qua một ai..”

Tuyết Vũ mỉm cười ngẩng đầu lên,cảm giác ánh mắt sắc bén của người chỗ dòng suối nước nóng ấy công kích nàng,nàng xấu hổ lập tức quay đầu ra phía khác.

“Xin đừng trách,thật ra vì ở quê muội,các cô nương tầm tuổi không béo gầy thì cũng đen như than,từ lúc sinh ra muội chưa tứng thấy nữ nhân nào đẹp như tỷ tỷ !”

“ Nữ nhân..?” Người chỗ dòng suối nóng nghe thấy hai từ đó càng thêm không vui.Ta là nam tử hán cao bảy thước khí thế bừng bừng a!

Thì ra những người này đếu là cao túc bậc bốn của Văn tương đế Cao Trừng,danh Cao Hiếu Quán,tự Trường Cung.Là tứ vương gia Dụ Hộ Hiểu của nhà Bắc Tề,gọi là tứ gia.Vì đất phong ở Lan Lăng nên mọi người gọi là Lan Lăn Vương.Nửa cuộc đời sống trong chinh chiến,thiện chiến dũng mãnh,chỉ bởi vì dung mạo tuấn tú khôi ngô  không giống các bạn bè đồng trang lứa,khôn mặt như Tống Ngọc (một trong tứ đại mĩ nam Trung Quốc cổ ^^),căn bản không cách nào ngăn sự  soi mói của người đời.Cho nên lúc phải ra chiến trận giết giặc,chàng đều đeo một chiếc mặt nạ hung ác để che giấu.Cao Trường Cung mới cùng quân địch Uất Trì Quýnh Bắc Châu giao đấu,quân tướng của Uất Trì Quýnh bị đánh cho tan tác,sĩ khí đàn áp quân địch,vốn nghĩ mang cái chân bị thương của Đạp Vũ về,ai ngờ phát hiện ở đây có dòng suối nước nóng có thể trị thương,đột nhiên lại xuất hiện một cô nương ở đây,làm hỏng cả hứng thú của chàng,lại còn coi chàng là nữ nhân,chính điều này làm chàng không thể chịu đựng được.!

Chàng liếc nhìn cô một cái,đang chuẩn bị quay người rời đi,ai ngờ cô nương đó lại đột nhiên quay người lại,chạy đến chỗ anh dùng tay kéo vai anh nhảy xuống nước.

“ Ấy,tỷ tỷ đừng chạy,đã cùng là con gái thì có gì phải ngại,chúng ta cùng tắm nhé!”

Cái gì ?..cùng tắm..?

Lúc Cao Trường Cung vẫn chưa kịp phản ứng lời của cô thì Tuyết Vũ đã tự mình cởi tấm vải ở eo,tiếp theo cởi quần áo,quay lại nhìn Tuyết Vũ chỉ còn lại một chiếc vải mỏng che thân,cô không một chút ngại ngùng mà nhảy xuống hồ nước.

Nếu trước đó động tác liên tục của Tuyết Vũ làm cho Cao Trường Cung hoảng hốt,thì bây giờ làm cho hai gò má của anh đỏ ửng,khó xử không dám quay đầu lại.

“Cô nương..cô !”

Phía sau đột nhiên yên tĩnh,Cao Trường Cung quay đầu lại,không thấy Tuyết Vũ,chỉ nhìn thấy những cánh hoa trải đầy trên mặt nước,chàng cảm thấy bực bội,vừa rồi rõ ràng thấy cô ta nhảy xuống nước.Sao lại không thấy người đâu thế?

Lúc Cao Trường Cung đang suy nghĩ,Tuyết Vũ không biết từ nơi nào bơi đến trước mặt anh,đột nhiên đầu nhô lên khỏi mặt nước,Cao Trường Cung lại phải quay đầu ra hướng khác.

Tuyết Vũ trên tay đang cẩm miếng bùn lưu huỳnh,cô nhìn thấy nước da của Cao Trường Cung,trắng ngần trơn nhãn,lại nhịn không được trong lòng thầm ca tụng.

“ Tỷ tỷ,cho dù không sinh cùng ngày,cùng tháng,cùng năm nhưng cùng ngày ,cùng tháng,cùng năm ngâm trong dòng suối nóng này,cũng là hiếm thấy chúng ta kết làm bằng hữu nhé?”Tuyết Vũ hỏi,đôi mắt trong veo khẽ động.

Cao Trường Cung nhíu mày,không biết nên trả lời thế nào,nhưng Tuyết Vũ lại hiểu sai thành anh ngầm đồng ý,đột nhiên tươi cười rạng rỡ.

“ Tỷ tỷ không cự tuyệt muội,tức là đã đồng ý rồi! Tốt quá rồi ,từ nhỏ đến lớn những người ở bên cạnh muội,không ai đồng ý làm bạn với muội,chỉ có tỷ tỷ,một người xa lạ…đồng ý làm bạn với muội…”

Nghe thấy lí do thoái thác của Tuyết Vũ,trong lòng Cao Trường Cung đột nhiên nảy sinh hoài nghi,tại sao một cô gái như vậy lại không có ai làm bạn?

Lúc Tuyết Vũ đang định bơi về phía Cao Trường Cung,đôi mắc sắc bén kia nhìn thấy phía xa xa có binh sĩ đang mai phục,nắm lấy giáo dài hướng về phía Cao Trường Cung.

“ Tỷ tỷ,cẩn thận..”

Tuyết Vũ vội vàng nắm lấy tay Cao Trường Cung trốn sự công kích của những mũi giáo.Đạp Vũ cũng bởi vì khiếp sợ mà kêu lên một tiếng,mà tầm mắt của Cao Trường Cung chăm chú nhìn vào hàng chục Châu quân phía sau Tuyết Vũ.

Châu quân bị ám sát,lập tức phóng con dao găm ở sau lưng hướng về Cao Trường Cung mà đến.

“Mỹ nhân tỷ tỷ,có nhiều dân tặc trộm nhìn tỷ tắm thế,tỷ cùng với ngựa ở đây đừng có động ,muội bảo vệ các người!”

Thế rồi Tuyết Vũ vội vàng trèo lên bờ,cũng không biết áo trong của mình mỏng manh,không tự chủ nắm lấy nắm bùn lưu huỳnh trong tay ném về phía Châu quân.Nhưng các nam nhân ở đó đều vì nhìn thấy thân hình lung linh nhỏ nhắn của Tuyết Vũ mà mắt nhìn há hốc mồm,Châu quân đương nhiên bị bùn lưu huỳnh ném trúng đầu rơi xuống nước.

“Tỷ tỷ,tỷ chốn xa một chút,bọn Đặng Đồ Tử này tuyệt đối là muốn xuống nước nhìn tỷ,đợi muội tóm bon họ ra.”

Tuyết Vũ nói xong liền nhảy xuống nước,mà lúc đó tất cả Châu quân đều đau quá cùng tiến lên.Cao Trường Cung lưu loát nhanh nhẹn nhảy vọt lên mặt nước,khoác nên bộ y phục trên bờ,nắm lấy kiếm,khua tay hai nhát nhẹ nhàng giết chết hết Châu quân ở trên bờ.

Lúc đó Tuyết Vũ cũng tóm Châu quân nổi trên mặt nước,tức giận dùng lực thưởng cho chúng mấy cái tát.
“Hạ lưu!Dám ngầm giết mỹ nhân tỷ tỷ!”

Cao Trường Cung mệt mỏi để ý Tuyết Vũ nhiều chuyện,chàng nhún người nhảy xuống dòng nước nóng,bơi đến phía khác hưởng thụ thời khắc yên tĩnh.Nhưng Tuyết Vũ vẫn không bỏ qua chàng,trên tay vẫn tóm tên Châu quân đã bị nàng tát,lại bơi đến bên cạnh chàng mong đợi.

“Mỹ nhân tỷ tỷ,tỷ suýt nữa là bị vào tay bon Đặng Đồ Tử rồi,may là có muội ở đây,đúng không?”Tuyết Vũ mặt tràn đầy đắc ý nói.

Cao Trường Cung nhẹ nhàng gật đầu.Tuyết Vũ nhìn về phía Châu quân đã bị đánh bại,đột nhiên cười: “Mỹ nhân tỷ tỷ,tỷ quá đẹp a,tất cả bọn học đều bị sắc đẹp của tỷ làm mê muội ngất đi rồi!”

Căn bản không ngờ đến cô nương này lại nói ra những lời như vậy.Tính cách ngây thơ một chút cũng không kiểu cách,so với các cô nương anh gặp trong cung trước kia đúng là khác một trời một vực,Cao Trường Cung nhịn không được cười một tiếng.

“Tỷ tỷ cười gì vậy?Sao mà tỷ tỷ sinh ra đẹp vậy tiếng cười lại như một đấng nam nhân?”Tuyết Vũ khẽ chớp con mắt linh hoạt,hiếu kì hỏi.

Cao Trường Cung giật mình,lập tức thu lại nụ cười,Tuyết Vũ lại cho rằng tỷ tỷ đang tự ti.

“Ây ya,đừng để ý khuyết điểm đó,giọng nói giống nam nhân vẫn tốt hơn làm nam nhân,nam nhân là xấu nhất,như nam nhân trong thôn muội,bọn họ đều coi thường muội..haiz!..thôi bỏ đi,nước nóng không thể ngâm quá lâu,có thể chóng mặt! Tỷ tỷ,chúng ta đứng dậy cởi áo đi !”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét