Danh Sách Trang

19 thg 8, 2013

[Đọc Truyện] Lan Lăng Vương - Trần Ngọc San - Chương 5

Sau giờ ngọ,ánh sáng rực rỡ dịu dàng len lỏi vào.

Cao Trường Cung sau khi ra ngoài một đêm không về,Hộc Luật Tu Đạt ở lại trong doanh trướng lo sợ bất an đi dạo chung quanh,cảm thấy khẩn trương tại sao Cao Trường Cung vẫn chưa trở về doanh trại .

Hộc Luật Tu Đạt là tướng lãnh Tề quốc,được người trong Tề quốc gọi là”Lạc Điêu Đại tướng quân” con thứ Hộc Luật Quang,thuở nhỏ cùng lớn lên với Cao Trường Cung,hai người tình như thủ túc,tình nghĩa sâu đậm.



Hộc Luật Tu Đạt bỗng dưng cầm lấy trường kiếm,xoay người muốn đi ra,An Đức Vương kịp thời kéo hắn lại,nói gì cũng không cho hắn ra khỏi quân doanh,nhưng Tu Đạt bất chấp An Đức Vương ngăn cản,không thấy Cao Trường Cung an toàn trở lại hắn không thể an tâm.

An Đức Vương vốn tên là Cao Duyên Tông,là thái tử thứ năm Văn tương đế Tề quốc,cũng là bào đệ ruột thịt với Cao Trường Cung.An Đức Vương và Hộc Luật Tu Đạt tình như anh em,trước khi Tứ ca còn chưa  trở lại nói gì cũng không thể để cho Tu Đạt dấn thân vào nguy hiểm.

Chỉ tiếc An Đức Vương căn bản không thể ngăn cản Tu Đạt.Tu đạt ngay sau đó giục ngựa rời đi,rất nhanh cưởi ra khỏi cửa khẩu,hắn một thân chiến bào lập tức hấp dẫn Chu quân đang ẩn núp chú ý.Không bao lâu,phía sau liền tới bốn tên Chu quân đuổi theo.Tu Đạt vừa đánh vừa phóng tới,từ trước đến giờ dũng mãnh thiện chiến hắn một mình đối phó với mấy tên Chu quân vẫn dư dả.

Không lâu sau phía sau Tu Đạt phóng tới một nam tử mang mặt nạ đáng sợ,nam tử rút kiếm tàn nhẫn giết mấy tên Chu quân đuổi theo bọn họ.

Tu đạt vừa quay đầu,cho rằng là Cao Trường Cung đã về,vui vẻ giục ngựa tiến đến.

“Tứ ca!Huynh trắng đêm không về,ta. . . . . .”

Tu Đạt còn chưa nói dứt lời,trường kiếm trong tay nam tử đã thẳng tắp đâm vào trong cơ thể Tu Đạt,sau đó nhanh rút ra thanh kiếm thấm đẫm máu tươi.Tu Đạt kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt,máu trong người chảy ra đầm đìa,trước mắt đột nhiên tối sầm ngã xuống mặt đất.

Nam tử lấy ra mặt nạ giống như Cao Trường Cung ,Tu Đạt thế mới biết người này là cừu gia Chu quốc Đại Tướng Uất Trì Quýnh!

“Hộc Luật Tu Đạt,chết trong tay huynh đệ mình cảm giác thế nào?” Uất Trì Quýnh cười lạnh,ngay sau đó vung tay lên sai binh lính đem cơ thể Tu Đạt còn sống kéo đi,hoàn toàn không nhìn vết thương trên người Tu Đạt không ngừng chảy máu.

Mãi cho đến mặt trời lặn xuống phía tây,Cao Trường Cung và bọn người An Đức Vương mới tìm được đến nơi,nhưng đã không thấy tung tích Tu Đạt,chỉ thấy trên mặt đất loang lổ vết máu nhìn thấy mà giật mình.

Cao Trường Cung thấy còn sót lại trường  kiếm của Tu Đạt,hắn biết thanh kiếm này trước giờ không rời khỏi người Tu Đạt,nhất thời trong lòng nổi lên dự cảm xấu.

“Tứ gia,bốn phía cũng không có tung tích Tu Đạt,nhưng có một vết máu kéo dài mười mấy bước đột nhiên mất dấu vết,tình huống tệ nhất chính là Tu Đạt có thể gặp mai phục,thậm chí đã trọng thương,bị quân địch bắt đi. . . . . .”

“Tại sao để hắn tự tiện rời khỏi quân doanh hả? Ta không phải đã nói không có mệnh lệnh của ta không thể tự tiện ra doanh?” Hắn níu lấy cổ áo Dương Sĩ Thâm,lớn tiếng gầm hét,trời mới biết giờ phút này hắn lo lắng an nguy Tu Đạt đến cỡ nào!

“Tứ ca!Huynh cũng biết cá tính Tu Đạt,trừ huynh ra hắn ai cũng không nghe!” An Đức Vương giải thích .

Cao Trường Cung bất đắc dĩ,đành phải buông ra Dương Sĩ Thâm.Hắn thở sâu một hơi,lấy kiếm Tu Đạt đeo bên hông chuẩn bị trở về,nhưng tình cờ thấy đai lưng vẫn thắt chặt bên hông.

Dương Tuyết Vũ . . . . . Không biết nàng có khỏe không?

Hiazz. . . . . .

Đêm khuya tại Bạch Sơn thôn,mọi âm thanh đều tĩnh mịch.

Tuyết Vũ vẫn còn chưa ngủ.Nàng ngồi một mình ở góc tường ngơ ngác nhìn phía trước.Mặc dù trong phòng bày đầy rất nhiều tác phẩm nàng đắc ý nhưng tìm không được người chia xẻ,trong lòng cảm thấy vô cùng trống trải.

Không biết giờ phút này Tứ gia đang làm gì ? Có thể huynh ấy cũng ngồi ở một góc khác,ngẩng đầu nhìn bầu trời nghĩ tới nàng.

Hồi tưởng lại khoảng thời gian quen biết hắn Tuyết Vũ không khỏi cười thành tiếng.Nàng lúc ấy không biết lấy đâu ra dũng khí nói muốn cùng hắn tắm Ôn Tuyền ?Nghĩ đến lúc đó nàng cười không thể ngừng được,hít thật sâu muốn mình ngừng lại suy nghĩ,vừa lúc ngẩng  đầu lên thấy được mặt nạ đáng sợ treo bên cạnh.

“Đây. . . . . . đây không phải mặt nạ rất quan trọng với Tứ gia sao,không có nó làm sao ra chiến trường?” Tuyết Vũ cầm lấy mặt nạ,trong lòng bắt đầu suốt ruột thay hắn.

Tuyết Vũ chăm chú nhìn mặt nạ,ngẫm nghĩ hồi lâu.”Ta. . . . . . Ta chẳng qua . . . . . chẳng qua mang mặt nạ huynh ấy quên mang đi trả lại cho huynh ấy thôi,cảm ơn huynh ấy xong,nói lời từ biệt. . . . . . không hơn. . . . . . ta sẽ trở lại. . . . . .” Tuyết Vũ chột dạ nói,hiển nhiên nàng đang tìm thay mình một lý do để có thể gặp mặt.

“Không thể thay đổi vận mệnh Tứ gia,ít nhất phải bảo vệ được huynh ấy trên chiến trường.” Tuyết Vũ nắm chặc mặt nạ,trong lòng đã quyết định.Nàng bắt đầu động thủ thu dọn y phục tính trời vừa sáng liền xuất phát.

Sáng sớm hôm sau.

Nãi nãi đang ngủ say bỗng dưng giật mình tỉnh lại,đầu đầy mồ hôi ngồi trên giường gạch,hít thở dồn dập.

Bà biết chuyện mà bà lo lắng ngày đêm nhiều năm qua,vô luận bà làm sao ngăn cản rốt cục vẫn phải xảy ra. . . . . .

“Tổ tiên vu tộc,ta vô lực thay đổi thiên mạng của Tuyết Vũ,thiên nữ  vu tộc có thể thay đổi loạn thế lần này không. . . . . .”

Nãi nãi vẻ mặt chán nản nhìn về phương xa,mênh mông không biết điểm đích.

Tuyết Vũ từng nghe các trưởng bối trong thôn nói,ra khỏi Bạch Sơn thôn chỉ cần đi theo hướng mặt trời mọc là có thể đến một nơi gọi là “Nam phần Châu Thành”  .Cho nên nàng chiếu theo cách nói của người trong thôn đi về phía trước,không biết đi bộ bao nhiêu dặm đường cho đến mặt trời ngã về phía Tây,rốt cục đi tới một nơi gọi là Đại Thành.

“Woa. . . . . . Một thành lũy tráng lệ như vậy,từ lúc ra đời đến nay mới lần đầu nhìn thấy,quả thật đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.” Nàng than thở xong,vui vẻ chạy vào đường phố phồn hoa.Nơi này đủ loại xạp bán hàng rong,bán đầy những món đồ trước đó nàng chưa từng thấy trong thôn,đúng là mới lạ.

“Ai da không đúng,ta tới đây để tìm người!Ta phải vội hỏi thăm tin tức Tứ gia.” Nàng đột nhiên nghĩ đến nàng còn một chuyện ngiêm túc phải làm,bắt đầu đi chung quanh hỏi thăm tung tích Tứ gia,nhưng nàng đi một ngày đường còn chưa ăn cơm,nhất thời đói bụng,mà lúc này bên cạnh vừa vừa lúc bay tới mùi sữa thơm nứt bánh nướng,chỉ ngửi thôi đã đủ khiến nàng đói bụng hơn.

“Bánh này là gì? Thơm như vậy a. . . . . .”

Tuyết Vũ men theo mùi thơm bay đến đi tới,ai ngờ không cẩn thận đầu đụng vào một nam nhân thô lỗ.Nam nhân thô lỗ gương mặt dữ tợn,cánh tay cường tráng nhấc lên cổ áo Tuyết Vũ,giọng như chuông lớn lên tiếng tiếng quát: “Đụng vào người ta rồi muốn chuồn hả?”

Tiếp theo nam nhân thô lỗ dao động tay,Tuyết Vũ vẻ mặt buồn bực: “Đây là. . . . . . Có ý gì?”

“Phí thuốc thang!Cô nương đụng phải ngực lão tử ta hiện thời khó chịu,cho chút chi phí để lão tử mua thuốc dưỡng thương!”

“Ngực . . . . . khó chịu? Không thể nào?” Tuyết Vũ vẻ mặt không tin,còn đưa tay bắt mạch cho nam nhân thô lỗ,hoàn toàn không biết mình đang đụng phải tên bắt chẹt.

“Ta thấy huynh trung khí mười phần,một chút cũng không cần dưỡng thương!” Nàng khẽ chớp hai mắt,thật tình nói.

“Nhanh lên một chút,đưa tiền đây!”Nam nhân thô lỗ đã mất hết tính nhẫn nại,càng lớn tiếng gầm thét,trợn mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Tuyết Vũ.Lúc này nàng mới cảm thấy sợ.

“Ta thật không có ngân lượng,ở Bạch Sơn thôn chúng ta đều không cần dùng ngân lượng!”

Bỗng nhiên nam nhân thô lỗ đột nhiên rút ra đoản đao giấu trên người,Tuyết Vũ thấy hai chân nhất thời nhũn ra.

“Chọn một!Ngân lượng hay là ngón út?” Hắn quơ quơ đao trong tay,tiếp theo uy hiếp nói”Đây là quy tắc của lão tử,không có tiền chặc một đầu ngón tay của cô!”

“Đừng mà!”

Nam nhân lỗ mãng giơ cao thanh đoản đao trong tay,lúc đang muốn rơi xuống cái ót đột nhiên bị một cục đá đập mạnh vào,hắn kêu đau một tiếng,thất thủ thả xuống thân thể nhỏ nhắn của Tuyết Vũ.

“Là tên nào,ra đây cho lão tử xem!” Hắn tức giận quát lên,tiếp theo liên tiếp bay tới một đống đá nhỏ như mưa,hắn không kịp đỡ đành phải chạy trối chết.

Hàn Hiểu Đông thừa lúc hỗn loạn,không giải thích vội vàng kéo Tuyết Vũ thoát khỏi nơi đây,cho đến chạy vào chỗ rẽ núp,quay đầu nhìn lại nam nhân thô lỗ không đuổi theo,hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuyết Vũ nhìn tay Hàn Hiểu Đông còn nắm chặc nàng,vội vàng rút về dù sao nam nữ thụ thụ bất thân.

“Những thứ ác bá này chuyên ức hiếp người,cô nương không sao chứ?”

“Ta không sao,cám ơn huynh cứu ta.”

“Không cần cám ơn,xem cô nương không giống người nơi này, đến từ nơi nào? Ta tên là Hàn Hiểu Đông.”

“Ta tên là Dương Tuyết Vũ,ta từ. . . . . . Haizz,nói huynh cũng không biết.”

“Ta thấy cô nương hình như lạc đường,có lẽ ta có thể giúp cô.”

“Ta muốn tìm người. . . . . .” Lời Tuyết Vũ còn chưa nói hết,bụng đã phát ra âm thanh càu nhàu,nàng chớp mắt mấy cái,vẻ mặt nhất thời có chút lúng túng.

“Nhìn dáng dấp cô nương xem ra cả ngày chưa ăn gì,ta dẫn cô nương lấp đầy bụng trước,có sức rồi mới đi tìm được chứ!”

Mắt thấy người nam tử này hăng hái làm việc nghĩa còn ra tay cứu người,Tuyết Vũ nghĩ thầm hắn chắc là người đáng tin,gật đầu đi theo Hàn Hiểu Đông.

Mà Hàn Hiểu Đông thật đơn thuần vô hại giống Dương Tuyết Vũ suy nghĩ sao? Hắn vô duyên vô cớ vì sao phải giúp nàng?

Hàn Hiểu Đông đưa Tuyết Vũ đi vào một nhà trọ.Vừa vào cửa hắn len lén nháy mắt mấy cái với bà chủ quán gian xảo.Mà Tuyết Vũ lần đầu đến nơi này dĩ nhiên cũng không nén được tò mò quan sát cách bài biện bên trong quán,hết nhìn Đông tới nhìn Tây,tất cả đều khiến nàng cảm thấy mới lạ cực kỳ.

“Nhìn mặt cô nương hơi lạ có phải lần đầu tiên tới Nam Phần Châu Thành đúng không? Mặc dù trong túi ta không có nhiều tiền nhưng mời cô nương ăn bữa cơm này vẫn có thể.Cứ xem như ta vừa quen thêm một bằng hữu.” Hàn Hiểu Đông vỗ ngực một cái,vẻ mặt hào phóng nói “Nếu tối nay cô nương không có chỗ nào đi,ta còn có thể thay cô nương nói một tiếng với chủ quán cho cô ở tạm một đêm.”

“Ta có thể ở lại nơi đây sao? Thật tốt quá,ta còn tưởng rằng phải ngủ ngoài trời đây!” Nghĩ đến tin có chỗ để nàng tá túc đêm nay,Tuyết Vũ không khỏi vui vẻ, nàng biết Hiểu Đông là người tốt.

“Muốn ăn món gì?Chút ít lạc tương,bánh bao được không?” Nữ chủ quán khuôn mặt dịu dàng tươi cười,đi đến chào hỏi.

“Điếm gia nương,bà trước hết đem lên một chén sữa đặc để cô nương này dùng tạm,những món khác chuẩn bị hai phần!”

“Được,ta đây đi chuẩn bị .” Điếm gia nương nghe cười sảng khoái,tiếng cười nghe lâu làm cho lòng người có chút sợ hãi.

“Hiểu Đông,thật cám ơn huynh,nếu không phải gặp được huynh,ta thật không biết làm thế nào!”

“Nhìn bộ dạng cô nương xem ra cũng là người có số khổ ? Khách khí cái gì! Nhà chúng tôi chỉ còn lại ta đây một nam nhân và nãi nãi sống nương tựa lẫn nhau,nãi nãi ta gần đây bị bệnh nên ta đến trong thành kiếm chút ngân lượng mua thuốc thang.” Hiểu Đông vẻ mặt buồn bã nói.

“Vậy còn phải tốn kém vì ta,thật thật xin lỗi. Nãi nãi bị bệnh đã khỏe hơn chưa?”

“Haizz,nãi nãi ta bị bệnh không bình thường!Ban ngày không có chuyện gì,trời vừa tối mắt liền không thấy,cho dù châm đèn cũng vô dụng,làm hại mỗi khi trời tối nãi nãi thường hay ngã.” Hắn nói sinh động như thật.

“Ừm,đây là bệnh thường gặp ở những người lớn tuổi,trong 《 Thần Nông Bản Thảo Kinh 》 có ghi lại,”Thư cân thảo” có thể giúp lọc gang mắt sáng,Bạch Sơn thôn chúng tôi có trồng rất nhiều,trong bao y phục của ta hình như có một ít.” Vừa nói Tuyết Vũ vừa mở ra túi y phục bên hông,từ trong một đống hỗn độn mò ra một dúm thảo dược “Huynh đem thảo dược này rang sơ sau nó nấu cho nãi nãi uống,chắc sẽ có hiệu quả !”

“Cô nương tặng cho tôi?” Hiểu Đông ngây ngẩn cả người.

“Dĩ nhiên rồi,huynh rất tốt với ta,chẳng những đã cứu ta còn dẫn ta tới một quán trọ,mời ta ăn cơm,nhân tiện còn giúp ta tìm nơi dừng chân,ta bất quá chỉ cho huynh chút thảo dược,không tính vào đâu!Huynh đã nói,xem ta như bằng hữu,không phải sao?” Nàng thành thật nhìm chăm chú vào Hiểu Đông,nhất thời làm Hiểu Đông có chút do dự.

“Được. . . . . . Ta thay nãi nãi cám ơn cô nương!” Hiểu Đông nhận lấy thảo dược,cười khổ nói.

“Tới đây —— hai phần sữa đặc,xin dùng thong thả!” Điếm gia nương cằm khay đi vào.Hiểu Đông lén dò xét Điếm gia nương,nhất thời chột dạ vội vàng bưng lên sữa đặc cố gắng dùng chén lớn che dấu vẻ mặt của mình.

“Ừ,mùi sữa thật thơm. . . . . . Uống no,mình phải tiếp tục đi tìm Tứ gia.”

“Tứ gia?”

“Ừ.Hắn là một võ tướng Tề quốc,ta có đồ muốn trả lại cho huynh ấy,vật này phù hộ huynh ấy ra chiến trường bình an,rất quan trọng cho nên ta uống no rồi lên đường.” Tuyết Vũ đói bụng cả ngày,bưng lên sữa bò đặc uống.Nhưng nàng càng uống càng cảm thấy choáng váng. . . . .

.

“Uống ngon thật,ta phải đi tìm Tứ gia . . . . . .” Nàng lộ ra nụ cười thỏa mãn,sau đó rầm một cái ngã xuống trên bàn,bất tỉnh nhân sự .

Hiểu đông nhìn Tuyết Vũ đơn thuần,trong mắt lóe áy náy.

Thuốc mê trong người đã tan,Tuyết Vũ mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh lại nhưng đầu vẫn còn choáng váng không thôi.

“Đây là nơi nào?” Tuyết Vũ đang muốn đứng dậy,lúc này mới phát hiện tay chân tất cả đều không nhúc nhích được,nàng kinh ngạc mở mắt,sau một hồi lâu thích ứng bóng tối mới phát hiện bản thân ở một nơi xa lạ lại bẩn,còn những món đồ trên người cô đã không cánh mà bay,hơn nữa còn có rất nhiều cô nương cũng cỡ như nàng,tất cả đều bị trói tay chân vô lực cúi đầu khóc nức nở .

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là ai trói chúng ta lại ?” Nàng quả thực khó thể tin. Hiểu Đông đâu? Hắn đi đâu rồi?

“Những chủ quán này lương tâm bị chó ăn,đa số lừa gạt các cô nương từ bên ngoài tới,quán trọ này đúng là treo đầu dê bán thịt chó chuyên làm chuyện hại người lợi mình.”

Cô nương ngồi ở bên cạnh Tuyết Vũ có chút bình tĩnh giải thích.Không ngờ nàng vừa nói xong,cô nương nhỏ trong góc khóc lớn tiếng hơn: “Tôi vốn định đến đây nương nhờ nhà cậu,hiện tại vừa vặn nghe nói chúng ta sẽ bị bán đến Hoa Lâu,ai cũng trốn không thoát,hu hu. . . . . .”

“Hoa . . . . . Hoa . . . . . Hoa lâu? Chính là nơi nãi nãi nói,là nơi……..cỡi hết quần áo các cô nương rồi dâng cho nam nhân?” Tuyết Vũ trợn to hai tròng mắt,không tin nổi.

Cô nương nhỏ bên cạnh gật đầu cũng kể nàng ban đầu chính vì muốn chạy trốn khỏi ma chưởng của bọn người xấu xa ,tìm cơ hội chạy đi nhưng xui xẻo bị bắt trở lại,cho nên những người xấu kia rạch lên mặt nàng ba đao,sau khi phá hủy dung mạo nàng bọn họ tính toán bán nàng đi làm đầy tớ.

Tuyết Vũ thấy dung mạo cô nương ấy quả thật có chút đáng sợ cũng rất đáng thương.Những cô nương khác cũng khóc lóc kể lể chuyện mình gặp tương tự,nàng mới biết được những cô nương phản kháng kết quả không phải hủy dung thì bị cắt một lỗ tai xem như cảnh cáo.

Vừa nói xong các cô nương bất lực khóc lớn,tiếng khóc buồn bã thảm thiết quanh quẩn trong không gian rộng lớn,dẫn đến trong lòng Tuyết Vũ vô cùng bối rối.

Đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa,Tuyết Vũ nghe thấy lập tức hoạt động thân thể của mình nhích tới gần bên tường,thông minh thét lớn: “Cứu mạng a! Bên ngoài có người không mau tới cứu chúng tôi!”

“Đừng lãng phí sức,lúc này có khách đến đây cũng là khách mua cô nương.”

Cái gì?

Cô nương đó nói giống như tạt một chậu nước lạnh vào người Tuyết Vũ,dập tắt tất cả  hi vọng của nàng,cả người nàng nhất thời xụi lơ vô lực.Ánh mắt buồn bã nhìn về phía trước,tự hỏi nhân sinh của nàng chẳng lẽ biến thành không chịu nổi vậy sao? Nàng không muốn. . . . . .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét