Bọn dân thường và Tuyết Vũ tất cả đều bị nhốt trong quân doanh binh Tề.Tuyết Vũ lén nhìn sang Hiểu Đông bên cạnh,thấy hắn im lặng không nói một câu,lòng của nàng càng thêm đau đớn.Cách một lúc lâu nàng mới khổ sở nói: “Thật xin lỗi. . . . . . Là ta tin nhầm người mới để chúng ta rơi vào hoàn cảnh này. . . . . . Hại mọi người. . . . . . hại Lan Lăng Vương. . . . . . Còn hại chết nãi và những người khác. . . . . .” Vừa nói nàng vừa tự trách,nước mắt im lặng chảy xuống.
“Những chuyện này không phải lỗi của cô nương,là Vũ Văn Ung! Ta cũng thật quá đần,nếu như ta sớm biết hắn không tốt,nãi nãi cũng không cần chết!” Hiểu Đông hối hận nói.Hắn đến giờ vẫn không thể tin nãi nãi thân yêu nhất đã rời khỏi hắn.
Đột nhiên An Đức Vương mang theo hai lính Tề đi vào,An Đức Vương cúi xuống mở trói cho Tuyết Vũ.Hiểu Đông thấy trong lòng kinh nhạc,nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Các người muốn làm gì? Có phải Lan Lăng Vương đã xảy ra chuyện? Không liên quan đến Tuyết Vũ cô nương,chúng tôi căn bản không biết người kia là Vũ Văn Ung!”
Những thôn dân khác nghe,cũng gấp gáp nói thay Tuyết Vũ.
“Thả tất cả bọn người ngày ra!” An Đức Vương hạ lệnh,binh lính đi đến mở trói cho tất cả dân đen, “Các bình tĩnh đừng nóng vội!Tứ ca ta chẳng qua bị thương nhẹ,làm gì có chuyện? Chỉ là huynh ấy muốn gặp Tuyết Vũ cô nương.” An Đức Vương bình tĩnh giải thích .
“Hắn không có chuyện gì sao?” Tuyết Vũ mừng rỡ hỏi nhưng An Đức Vương cười chứ không nói. Tuyết Vũ biết được Cao Trường Cung không có chuyện gì, vui vẻ kéo An Đức Vương,muốn hắn nhanh đưa cô đi gặp Cao Trường Cung.
Nhưng Hiểu Đông nhìn bóng lưng Tuyết Vũ rời đi,trong lòng mơ hồ thấy bất an.
An Đức Vương đưa Tuyết Vũ đi tới ngoài quân trại,đột nhiên dừng bước.”Cô nương vào đi,Tứ ca đang đợi cô nương đấy.”
Tuyết Vũ khẩn cấp vén lên màn vải,chạy thẳng vào trong,trong lòng nàng có rất nhiều lời muốn nói với hắn,muốn nói xin lỗi hắn,muốn hắn nói nàng rất vui biết hắn khỏe mạnh,muốn nói rất nhiều rất nhiều. . . . . . đi đến trước giường,nàng ngạc nhiên bởi vì Cao Trường Cung căn bản không có chuyển biến tốt đẹp! Hắn ở trần,sắc mặt tái nhợt như có bệnh,trên vai quấn vải cũng bởi vì vết thương quá sâu mà nhuộm một mảnh đỏ sẫm,nhìn rất đáng sợ.
“Tứ gia,huynh làm sao vậy? An Đức Vương không phải nói vết thương của huynh không có gì đáng lo sao?” Nàng sợ hãi đi lên trước,cầm chặc bàn tay lớn của Cao Trường Cung,lúc này mới phát hiện tay của hắn lạnh như băng.
“Độc tiễn. . . . . . Ngay cả quân y. . . . . . Cũng bó tay không có cách. . . . . . Không thể để cho người ngoài biết,nếu không lòng quân dao động hậu quả khó lường. Hôm nay chỉ có muội mới có thể giúp ta. . . . . .” Hắn khó khăn nói ra từng chữ cùng sử dụng hết sức lực cầm chặc tay Tuyết Vũ,hắn bây giờ giống như sư tử bị trọng thương làm người mất tinh thần.
“Y thuật của muội cũng không phải rất giỏi,nếu quân y cũng không cách nào chữa trị,chỉ sợ muội cũng vậy. . . . . .”
“Muội là Thiên nữ,có thể cứu người thôn dân đen,nhất định có thể cứu ta. . . . . . xin. . . . . . Cứu ta. . . . . .” Vừa nói xong Cao Trường Cung cũng buông lỏng tay Tuyết Vũ,bất tỉnh đi,Tuyết Vũ nóng lòng chạy đi gọi quân y.
Quân y lập tức đem theo hòm thuốc đi vào,giúp Cao Trường Cung lần nữa băng bó vết thương,mà đám người An Đức Vương cũng vội vã đi vào quân doanh, lo lắng vết thương trên vai Cao Trường Cung .
“Tứ gia bị trúng độc gì?” Tuyết Vũ vô cùng gấp gáp hỏi thăm quân y.
“Độc bôi ở đầu tiễn là loại độc đặc biệt do Chu quốc điều chế,chúng ta không tìm được cách giải. . . . . .” Đoạn Thiều đứng sang một bên,sắc mặt căng thẳng.
“Thuốc giải Thất Diệp Liên sao? Ta nhớ được phải dùng Bạch Hoa,ngân hoa,rắn,bạch chỉ. . . . . .”
Tuyết Vũ bối rối nói nhưng Đoạn Thiều chẳng qua nói tiếp lời nàng.”Tuyết Vũ cô nương,đại phu cũng đã thử qua số thuốc ấy.”
Tuyết Vũ nghe,sắc mặt trắng xanh,toàn thân vô lực ngồi bệch trên mặt đất.
“Tại sao có thể như vậy. . . . . .”
“Tại sao có thể như vậy?Cô nên biết,Tứ gia sở dĩ bị thương cũng bởi vì cô,nếu như không phải cô ngăn cản giết Vũ Văn Ung,ngài ấy có một lần lại một lần bỏ qua cơ hội giết Vũ Văn Ung sao?”
Dương Dĩ Thâm chỉ tay vào Tuyết Vũ trợn mắt lớn tiếng trách mắng,nhưng Tuyết Vũ không phản bác,bởi vì hắn đều đúng sự thật,là do nàng Dương Tuyết Vũ hại hắn trở thành thế này!
“Huynh nói không sai,là tôi lỗ mãng hại Lan Lăng Vương! Nếu hắn có gì bất trắc,tôi chính là tội nhân. . . . . .”
“Lúc này đau lòng hoặc tự trách cũng vô ích,Tuyết Vũ cô nương,xin cô hãy cứu Tứ gia!” Đoạn Thiều trầm giọng cầu xin.
“Cô có thể tạo nên kỳ tích ở thôn dân đen,chúng ta đều nhìn thấy,xin cô nương nhất định phải cứu Tứ ca!” An Đức Vương cũng theo cầu khẩn Tuyết Vũ.
“Nhưng tôi không biết phải làm gì. . . . . . Nhưng tôi chỉ hy vọng có thể ở lại chăm sóc huynh ấy,tôi hy vọng có thể đền bù cho huynh ấy. . . . . .” Nàng nhìn Cao Trường Cung hôn mê,lòng đau như đao xoắn.
Màn đêm buông xuống, vạn vật yên tĩnh không tiếng động.
Tuyết Vũ cả ngày không ngủ không nghỉ,thủy chung canh giữ bên cạnh Cao Trường Cung tỉ mỉ chăm sóc hắn,rất sợ hắn xoay người đụng phải vết thương đau tỉnh dậy.Cách không đến mấy canh giờ,nàng lại cẩn thận dùng rượu mạnh giúp Cao Trường Cung thanh tẩy vết thương,nhưng bất kể lau sạch vết thương thế nào nó vẫn màu đen.Mỗi lần đổi thuốc lòng của nàng càng thêm nặng nề.
Nàng nhíu sâu lông mày đưa mắt nhìn Cao Trường Cung vất vả ngủ,đột nhiên liếc thấy đôi đôi môi đang run khẽ nhếch giống như có lời muốn nói với nàng, nàng tranh thủ đưa tai đến sát miệng hắn,thật lâu nàng vẫn không nghe được giọng của hắn,vừa xoay đi lúc này mới phát hiện không chỉ có đôi môi của hắn đang run, cả người hắn cũng đang run.Nàng vội vàng kéo chăn đấp lên,nắm chặc hai tay hắn.
“Rất lạnh phải không?” Tuyết Vũ lo lắng hỏi nhưng tay Cao Trường Cung càng ngày càng lạnh,nhiệt độ cả người không ngừng hạ thấp,Tuyết Vũ không biết làm sao,đành phải chui vào chăn ôm chặc Cao Trường Cung,cố gắng dùng thân thể ấm áp của mình sưởi ấm hắn.Nhưng nàng càng cố gắng nhích tới gần,nhiệt độ lạnh thấu xương trên người hắn cũng thấm vào trong lòng nàng.Vết thương cũng làm tê cóng trái tim nàng.
“Cao Trường Cung!Huynh không thể chết được,lời tiên đoán của nãi nãi không phải như thế,đều là lỗi của muội! Huynh không thể vì muội mà chết,muội nguyện lấy một mạng đổi một mạng!Huynh là Chiến thần Lan Lăng Vương,huynh không thể dễ dàng bị đánh bại,huynh nghe thấy không?Huynh không thể chết được,muội không muốn huynh chết!” Nàng kích động điên cuồng ra lệnh chỉ hy vọng hắn có thể hiểu,vị trí của hắn trong lòng nàng không ai có thể thay thế.
Tuyết Vũ đột nhiên phát hiện cơ thể hắn lại nóng thêm,vội vàng xuống giường đi lấy nước và khăn lông,lại đột nhiên bị Cao Trường Cung yếu ớt đưa tay nắm lấy tay nàng,mơ hồ như đang nói: “Đừng. . . . . .”
“Muội không đi,xin lỗi,xin lỗi. . . . . .” Tuyết Vũ quay trở lại bên người Cao Trường Cung,nhẹ nhàng lấy ống tay áo lau mồ hôi cho hắn.Đau lòng cùng tự trách không ngừng lần lượt đan xen trong lòngTuyết Vũ,nước mắt của nàng im lặng rơi xuống,nhỏ lên trên người Cao Trường Cung.
Giống như vết thương trên người hắn đau đến cỡ nào,Cao Trường Cung dù sắc mặt xanh xao khóe môi vẫn vung lên nụ cười nhạt.
Hắn sẽ không trách nàng.Ngược lại phải cảm ơn ông trời,có thể ban thưởng cho hắn một cơ hội tốt,để Tuyết Vũ có thể ở bên cạnh hắn lâu đến thế.Một khắc tốt đẹp này đối với hắn đã là vĩnh hằng.
Tuyết Vũ đang cầm một chung súp nóng đi vào trong lều vải,đã thấy Cao Trường Cung khoác y phục tựa trên cạnh giường ngắm nhìn nàng. Hắn biết nàng vì chăm sóc hắn đã ba ngày không chợp mắt nghỉ ngơi.
“Là tự mình nàng chưng sao?” Hắn nhếch môi mỏng,nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên rồi! Bởi vì không rõ chất độc trên người của huynh nên không dám tùy tiện sai người nấu thuốc,muội chỉ có thể tự mình chưng canh gà để bồi bổ thân thể cho huynh.”
Mùi thơm của canh gà xông lên mũi,làm cho Cao Trường Cung đã lâu không được dùng một bữa cơm ngon nhất thời cảm thấy đói bụng,đang muốn đưa tay múc canh,lại bị Tuyết Vũ ngăn lại: “Để muội. . . . . .”
Tuyết Vũ múc một muỗng súp thổi nguội,từ từ hết ngụm này đến ngụm khác đút Cao Trường Cung. Hắn mặc dù người bị thương nặng,nhưng vẫn buông thả để bản thân hưởng thụ được Tuyết Vũ dịu dàng quan tâm.
“Hi vọng Tứ gia có thể sớm ngày khang phục,chỉ cần Tứ gia có thể khỏi hẳn,Tuyết Vũ cho dù bị xử theo quân pháp . . . . . .” Lời còn chưa nói hết Cao Trường Cung đã đưa tay ôm Tuyết Vũ vào trong ngực.
“Bất luận Bổn vương sống hoặc chết,cũng không cho phép có người tổn thương nàng,ta đã từng thề qua ở miếu nữ oa.” Hắn đã từng thề,kiếp này tuyệt không dám quên.
Tuyết Vũ chẳng qua để Cao Trường Cung lẳng lặng ôm nàng,mặc dù biết rõ sau này hắn sẽ yêu người khác,nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn thêm một chút nàng cũng tự nguyện.
Đoàn người Đoạn Thiều đột nhiên vẻ mặt lo âu đi vào trong quân doanh,Cao Trường Cung lúc này mới chịu buông ra Tuyết Vũ.
Đoạn Thiều nhanh chóng giao mật hàm cho Cao Trường Cung,cũng nói cho hắn biết Uất Trì Quýnh đang lãnh năm vạn binh tiến công thành Lạc Dương,hoàng thượng đã hạ lệnh Cao Trường Cung lập tức lên đường nghênh chiến.Vũ Văn Ung rõ ràng thừa dịp Cao Trường Cung trúng độc bị thương không thể ứng chiến,mới phái Uất Trì Quýnh thừa cơ tiến công thẳng đến thành Lạc Dương.Chỉ cần Lạc Dương thất thủ,giống như cắt đứt kinh mạch Tề quốc,đến lúc đó đoạt lấy tường thành Tề quốc đối với Vũ Văn Ung mà nói quả thực giống như lấy đồ trong túi,Cao Trường Cung sao lại không biết tên kia đã tính toán chuyện gì.
Cao Trường Cung biết rõ Lạc Dương không thể để mất,thánh chỉ không thể trái,hắn mặc dù thân chịu trọng thương nhưng vẫn nhất định phải tử chiến đến cùng. Trong quân doanh không khí nhất thời đọng lại,lúc này binh lính đột nhiên vội vã đi vào,bẩm báo Cao Trường Cung,đoàn người thái tử ở ngoài quân doanh chờ chực Cao Trường Cung đã lâu.
Thái tử? Tuyết Vũ nghe trong lòng không khỏi nghĩ ngợi,giờ phút này đến đây chẳng lẽ phải thái tử Tề quốc,Cao Vĩ? Nàng nhớ khi còn bé nãi nãi từng nói qua, Cao Vĩ tuy có số mệnhvương giả nhưng vận mệnh mỏng,mặc dù kế vị cũng chỉ có thể như một tước điểu,tuy có bề ngoài hoa lệ nhưng khó vỗ cánh hoàn thành đại sự.
Cao Trường Cung nghe thấy,chống tay muốn đứng lên nhưng ngực đột nhiên đau nhói,sắc mặt trắng bệch,mọi người thấy vội vàng chạy đến đỡ,Cao Trường Cung khoát tay chặn lại ý bảo mọi người đừng lo lắng.Hắn hít sâu một hơi sau đó đứng lên,cầm quân bào phủ thêm đi thẳng ra ngoài.
Tuyết Vũ núp phía sau đám người An Đức Vương cùng đi ra ngoài,không nghĩ đến vừa kéo lên rèm vải,đã nhìn thấy Cao Vĩ mặc y phục hoa lệ lên ngựa đứng ở trước,bộ dạng lớn lối,theo đuôi phía sau là một đội quân cường thịnh phô trương thanh thế.
Tuyết Vũ thấy,có chút rầu rỉ nhỏ giọng nói: “Dân chúng lầm than tại sao bọn họ phung phí đến thế. . . . . .”
Tuyết Vũ núp ở góc chỉ thấy đoàn người Cao Trường Cung đi về phía thái tử,quỳ xuống hành lễ với hắn,Cao Vĩ thấy đám người quái dị cười nhảy xuống ngựa, thân thiết đưa tay đỡ Cao Trường Cung đứng dậy.
“Tứ ca xin đứng lên,phụ hoàng ta cũng là thân thúc của huynh,người cùng một nhà gặp nhau còn nhiều lễ nghi vậy làm gì!” Cao Vĩ có chút giả tạo nói”Tứ ca thật cực khổ,huynh phụng chỉ phòng thủ biên cương đã hơn một năm không trở về nghiệp thành,có thuận lợi không?”
Cao Vĩ kéo bàn tay Cao Trường Cung làm bộ muốn đi vào trong lều,vừa lúc đụng trúng vết thương còn đau của Cao Trường Cung,Cao Trường Cung nhíu mày,lập tức bị ánh mắt sắc bén của Cao Vĩ phát hiện.”Hả? Tứ ca huynh bị thương sao? Tổ Thái Bặc,mau đưa thuốc trị thương tốt nhất trong cung lấy ra cho Tứ ca ta!”
“Chỉ trúng một mũi tên,không có gì đáng ngại.”
Tổ Thái Bặc đứng bên cạnh Cao vĩ nghe thấy,vội vàng đi lên trước chuyển thuốc,tiếp theo giọng mang theo giễu cợt nói: “Thái tử lúc trước không phải luôn khen ngợi Lan Lăng Vương là Chiến thần của Tề quốc chúng ta sao,không nghĩ rằng Chiến thần vô địch bách chiến bách thắng trong truyền thuyết cũng sẽ trúng tên!Chẳng lẽ là hư danh mà thôi?”
“Tổ Thái Bặc,ông nói nhảm gì thế . . . . .” An Đức Vương nghe giận đến muốn trách mắng ,lại bị Cao Trường Cung đưa tay đè xuống.
“Tứ ca,Ngũ Ca đừng để ý! Thái Bặc làm gì có ý như thế?”
Cao Vĩ cố ý ở trước mặt mọi người trách cứ Tổ Thái Bặc,nhưng Tuyết Vũ đứng ở một bên nhìn,hai người này căn bản là ông hầm ông hừ.
“Không sao,Thái Bặc bất quá chỉ nhanh mồm nhanh miệng nhưng không biết thái tử đặc biệt đến đây có phải có thánh chỉ của Thánh thượng?”
“Phụ hoàng biết hai huynh bảo vệ quốc gia còn nhiều lần lập kỳ công,rất là vui mừng,nên đặc biệt căn dặn ta cùng Tổ Thái Bặc đem nhiều quân lương đến đây tưởng thưởng mọi người.” Cao Vĩ cố ý tân bốc nói.
“Nhưng dọc theo đường đi chúng ta lại nghe nói Lan Lăng Vương xông vào Đan Châu Thành Chu quốc,mấy ngày qua bên trong doanh cổ động ăn mừng,hàng đêm sênh ca,lần này nhận được tưởng thưởng có thể tiếp tục uống rượu ca hát ba ngày ba đêm sao?” Tổ Thái Bặc tiếp lời
Cao Vĩ liếc Tổ Thái Bặc,tiếp tục nói: “Tổ Thái Bặc ông không hiểu vấn đề quân sự rồi? Luân phiên đánh trận tướng sĩ đương nhiên mỏi mệt,thỉnh thoảng để tăng sĩ khí cũng nên để bọn họ vui vẻ một chút không nên chỉ trích nặng.”
“Những cuộc sống chiến loạn thế này thật sự khổ cho dân chúng,quân lương của huynh xem như không thiếu,hoàng thượng tặng thưởng không bằng lấy ra cứu tế dân chạy nạn,không biết ý thái tử thế nào?”
“Tốt! Tứ ca có một trái tim lương thiện,thật sự hiếm có! Các người xem thử Tứ ca của ta,trung quân ái quốc,quả nhiên là anh hùng!” Cao Vĩ cố ý tán thưởng vỗ mạnh lên vai Cao Trường Cung,hắn đau đến run rẩy,người bên cạnh thấy vậy trong lòng lo lắng, sợ rằng Cao Trường Cung chịu không nổi.
An Đức Vương cũng nén không được lửa giận trong lòng,hắn muốn đi đến trước ngăn cản nhưng Cao Trường Cung liếc mắt nhìn hắn,hắn chỉ có thể đem tức giận nuốt trở lại trong bụng.Cao Vĩ đem tất cả nhìn trong mắt.
“A,đúng rồi,nghe nói Tứ ca gần đây nạp một Thiên nữ làm tiểu thiếp,nàng có thể trị ôn dịch,còn đại phá Đan Châu Thành Chu quốc,đánh bại Úy Trì Quýnh,người ta nói ‘ Người Được thiên nữ như được thiên hạ ’,Tứ ca nạp nàng này làm thiếp,tiền đồ có thể nói là bừng sáng,làm huynh đệ ta thấy mừng thay huynh! Tứ ca hãy an bài để bổn thái tử gặp xem nàng ta thế nào?”
“Chuyện nạp thiếp chẳng qua chỉ là kế tạm thời,chứ không phải thật. . . . . .”
Cao Trường Cung lời còn chưa nói hết,Tuyết Vũ đã chạy chân chạy đến trước mặt Cao Vĩ,nhẹ nhàng hành lễ: “Tiểu nữ tử Dương Tuyết Vũ ra mắt thái tử.”
Cao Vĩ thấy heo lại mắt,vô lễ đánh giá thân hình nhỏ bé của tiểu cô nương trước mắt.Chỉ chốc lát sau Cao Vĩ mở miệng châm chọc nói: “Ta còn cho rằng quốc sắc thiên hương cỡ nào,xinh đẹp muôn phần cỡ nào,không nghĩ chẳng qua chỉ là tiểu cô nương! Nghe lời đồn đãi trong quân nói cô nương là Thiên nữ! Tuyết Vũ cô nương, có thể biểu diễn chút bản lĩnh để bổn thái tử mở mang tầm mắt không?”
Đoạn Thiều nghe thấy,vội vàng nhảy ra bảo vệ nói: “Thiên nữ gì đó chỉ là lời đồn đãi vô căn cứ,nhưng lòng nhân từ của Tuyết Vũ cô nương có thể sánh bằng Bồ Tát,cô nương ấy không sợ nguy hiểm thiếu chút nữa chết trong tay Uất Trì Quýnh,mới có thể giúp chúng ta cứu được Tu Đạt.”
“Tuyết Vũ cô nương giúp chúng ta một chuyện lớn,hôm nay cô nương ấy không chỗ nương thân,chúng tôi mới phá lệ cho cô nương ấy ở trong quân,nếu thái tử cho rằng Trường Cung vi phạm quân kỹ,vậy đợi kết thúcchiến sự Trường Cung tự nhiên tấu minh hoàng thượng một mình gánh chịu tất cả!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét