Danh Sách Trang

22 thg 8, 2013

[Đọc Truyện] Lan Lăng Vương - Tiết Tử

Cuối thời Nguỵ Tấn Nam Bắc triều,từ thời đại Tần Hán thống nhất đế quốc đến nay tình hình hỗn đoạn kéo dài hơn 400 năm. Lúc đó,toàn trung nguyên thường xuyên xảy ra chiến tranh vô cùng rối loạn bất an.Lúc này chính trị bất ổn,các nước chư quốc giữa hai bên cũng rất hỗn đoạn,dân chúng đang mong đợi có thể xuất hiện một quân vương thống nhất thiên hạ, kết thúc thời buổi loạn lạc…


Công nguyên năm 557,cuối đời nguỵ tấn nam bắc triều
Gió thu xào xạc
Thượng lưu sông Hoàng Hà,mặt trời yếu ớt xuyên qua những đám mây đen vừa dày vừa tối,rơi xuống vỡ tan trên mặt đất bên cạnh bờ sông Hoàng Hà,bước đi dưới bầu trời u ám thật sự giống như bị chìm sâu trong bầu không khí hỗn loạn đáng sợ.
Hôm nay có vẻ trầm trọng khác thường,từ trước đến nay che đậy bầu trời vô hạn,ngẩng đầu lên không nhìn thấy ngày mặt trời ngày xưa. Lá rụng khô héo liên tục bị gió cuộn cuộn thổi ngạo mạn bay trong không khí chặn đường đi người tới.Trong không khí lạnh lẽo mơ hồ có thể ngửi thấy được một mùi vị đặc biệt giống như mùi máu kích thích khứu giác.
Đồng hoang trước mắt là sự tàn phá của chiến tranh.Con đường quanh năm không được tu sửa,cỏ dại đã bao trùm hơn phân nửa,ngôi nhà sụp đổ sau một thời gian không có người,vô cùng am đạm,rải rác vài khúc xương của người chết và tiếng sói hú vọng lại từ xa.Ruộng đất đã từng màu mỡ bây giờ rạn nứt khô cạn,có thể nhìn thấy được than hồng đốt cháy cánh đồng lúa mỳ thành tro khói đen lượn lờ,càng tăng thêm vẻ hoang tàn sau chiến tranh.
Một nam tử cao lớn khôi ngô,khoác áo màu đen,đang cầm trong tay một cái lồng chim,chống lại những cơn gió bắc lạnh cóng của sa mạc từ phương xa thổi đến,bóng người càng hiện lên rõ nét.
Toàn thân người đàn ông được phủ bởi một chiếc áo khoác nhung màu đen.
Lồng chim trong tay cũng được che đậy bằng miếng vải đen đung đưa ko ngừng giống như đã biết nơi này xảy ra chuyện gì.Chỉ thấy hắn đi tới cạnh sông Hoàng Hà,có hai sơn phu quần áo rách rưới,trên chân dính nhiều bùn đang ở bên sông Hoàng Hà khô cạn bắt cá để ăn.
Vị sơn phu này chẳng qua đói bụng trong thời gian dài,ngay cả thời gian chờ cá nướng cũng ko chờ nổi trực tiếp đem cá chết đút vào trong miệng,Thục Liêu Phương cứ thế cắn,không ngờ trong bong bóng cá lại có nửa ngón tay người !Trong nháy mắt,dịch vị dạ dày không ngừng cuồn cuộn, nóng lòng muốn đem tất cả trong lục phủ ngũ tạng nhổ ra hết!
Vị khách mặc áo đen thấy thế đi đến phía trước,thở dài,dùng khẩu khí từ bi khuyên bảo :Cá trong sông này tuyệt đối ko được bắt,nơi này chính là thác Hồ Khẩu của sông Hoàng Hà,xung quanh thương lưu quân đội mới phá thành Đan Châu,quân Tề đem tất cả các thi thể của quân quân Chu ném vào trong Hoàng Hà.Toàn bộ thi thể đều bị cá ăn,trong hai tháng này chớ ăn cá.
Vị khách áo đen nói xong liền xoay mình rời đi,hai người sơn phu kia vẫn chưa hoàn hồn,không tin rạch bụng những con cá khác,che mũi ko kịp, một luồn máu tanh xông vào mũi,trong những bong bóng cá là những khối thi thể ko trọn vẹn,gặp cảnh đó hai vị sơn phu kinh hãi mãi ko thôi.
Trận chiến này,kết quả đã chết bao nhiêu người?

Thế gian hoang vắng .
Vị khách mặc áo khoác màu đen không ngừng đi đến nơi cao nhất của ngọn núi,càng đi về phía trước,càng có nhiều sương mù dày đặc,cho dù mở mắt ra cũng không thấy rõ đường,một khi đi nhầm thì có thể rơi vào vực thẳm mà không biết,tuy biết nguy hiểm nhưng người đó vẫn kiên định giữ vững tốc độ để tiến về phía trước.Hắn dường như rất rõ,đây là số phận cuộc đời mình phải đối mặt,không biết cuộc sống thì làm sao có thể biết chết?
Sương mù dày đặc không ngăn cản được hắn, uối cùng hắn không nhanh không chậm,đi tới trước dốc vách núi thẳng đứng,dừng chân lại. Cuối cùng hắn xốc tấm vải đen mở lồng chim,đóng của lồng chim rõ ràng thấy một con chim ngũ sắc sặc sỡ!
Con chim ngũ sắc màu sắc rực rỡ,so với nam tử mặc áo đen thật sự có sự tương phản rõ rệt.
Nam tử mở cửa lồng,chim ngũ sắc lập tức bay ra,dũng cảm mở rộng hai cánh mạnh mẽ,uy lực,dùng sức hướng tới vách đá cao nhất,sâu nhât mà bay đi.
Chim ngũ sắc vượt qua ngon núi trùng trùng điệp,đầu tiên đập vào mắt chính là một khối màu xám nhưng không thấy ánh sáng bởi sương mù,sương mù dường như có cuộc sống cố định không di chuyển,chim ngũ sắc không sợ mà bay vào trong sương mù dày đặc,sương mù nên căn bản không rõ gió  Đông hay Tây,nhưng chim ngũ sắc không hề dừng lại cất cánh bay về phía trước.
Ánh sáng đột nhiên theo sương mù hiện ra,tiếng hót của chim ngũ sắc xuyên qua lớp sương dày đặc giống như một chốn bồng lai tiên cảnh của một thôn xóm đẹp,ngũ sắc bay qua đó,chấn động rớt xuống đám hoa đào,rơi rớt trong không trung!
Trong ruộng nông dân đang làm việc,quần áo ăn mặc rất mộc mạc,đang thu hoạch ngũ cốc,bọn họ vừa kiên trì lại vừa chăm chỉ đạp xe chở nước dẫn nước vào ruộng.Không phân biệt nam nữ,già trẻ,nét mặt ai cũng hồng hào, thu hoạch đầu thu làm ai trên mặt tuy cũng toàn mồ hôi nhưng vẫn nở một nụ cười hài lòng,đồng ruộng ở giữa làng,ánh mặt trời dịu dàng hé ra,tiếng cười pha trộn với tiếng vui đùa của trẻ con tình cảnh này rất thái bình, khác hẳn với tình cảnh loạn lạc ở ngoài thôn,cuộc sống rất cách biệt!
Sau một thời gian dài bay trên không,chim ngũ sắc cuối cùng dừng tại một túp lều ven bờ bên cạnh cây hoa anh đào,sau một thời gian dài bay trên không, rồi lập tức bay vào trong đậu trên vai của một bà cụ,không ngừng cọ xát trên má của bà cụ giống như như đứa trẻ tựa trong lòng mẹ vô cùng gần gũi.
Ngươi đã đến rồi,lại qua mười năm nữa rồi !
Bà cụ hai mắt thất thần,hiển nhiên bị mù nhưng tâm cũng so với người thường thì vẫn còn trong suốt,bà ấy hạnh phúc vui vẻ khi thấy con chim, mỉm cười .
Năm dặm sương mù,để khách quý đi vào !
Tiếp đó bà ấy dùng mai rùa bói toán trong tay,thuận tay vung lên,trong lòng bàn tay nhất thời xuất hiện một làn khói nhiều màu sắc rồi lập tức biến mất.
Nói cũng thần kì,người đàn ông mặc áo đen ban đầu đứng im lặng ở vách núi thẳng đứng trước mỏ đá,trước mắt đột nhiên xuất hiện một lối vào, người đàn ông áo đen cũng không ngạc nhiên lập tức đi đến cánh cổng.
Thông qua thời gian và không gian của đường mòn,người đàn ông đã đi đến thôn làng bồng lai tiên cảnh,chim ngũ sắc xuất hiện nghênh đón người đàn ông.Người đàn ông theo hướng chim ngũ sắc đi tới ngôi nhà gỗ ven bờ. Và sau khi chiếc lông sáng rơi xuống thì vừa vặn rơi vào đầu của một tiểu cô nương có đôi mắt rất thông minh.

***
“Chim ngũ sắc,ngươi đã đến rồi.”

Giọng nói của tiểu Tuyết Vũ vừa ngây thơ lại vừa non nớt,reo hò khi thấy chim ngũ sắc bay đến, nàng nhanh chóng thu thập hành lý trong tay,bên trong nhét toàn dược thảo,đao nhỏ,đá và mộ số đồ vật không thuộc về tiểu cô nương.

Nhưng nàng không cho rằng nhặt mấy thứ này có gì kì lạ,ngược lại đem lông của chim ngũ sắc  bỏ vào tay nải,sau đó đem đồ vật đóng gói kỹ rồi nhanh chóng chạy ra ngoài,đem bao,đem túi nặng đặt ở bên hông,đứng dậy và chạy về ngôi nhà gỗ ven bờ.

Tiểu tuyết vũ ăn mặc tuy giản dị nhưng lại không giấu được đôi mắt to bẩm sinh linh động của nàng .

Nàng bí mật đứng ở phòng bên cạnh,bên trong chim ngũ sắc hình như có linh tính nhìn nàng một cái,tiểu Tuyết Vũ vội dùng cử chỉ để buộc chim ngũ sắc không được lên tiếng,chim ngũ sắc đương nhiên cũng hiểu rồi im lặng đứng ở một bên.Thôn Bạch Sơn bị cô lập,quanh năm phủ đầy sương mù,nếu không phải Nãi Nãi đồng ý,hầu như khó thấy có người bên ngoài đến đây,Tuyết Vũ tò mò không thôi,nàng muốn nghe Nãi Nãi cùng vị khách từ bên ngoài này nói những gì, nàng  thật chưa bao giờ nhìn thấy chuyện thú vị bên ngoài làng.

“10 năm lại trôi qua,bên ngoài có lẽ vẫn chiến tranh hỗn loạn phải không?” Bà nội hai mắt vô thần, nhìn chằm chằm vào vị khách áo đen nói.

“Hậu bối Dương Kiên,mạo muội tới thăm mong rằng trưởng làng Vu thứ lỗi”Vị khách áo đen Dương Kiên chắp tay chào,tiếp theo thành khẩn nói, “Hai con mắt của người mặc dù không thấy nhưng trong lòng rất tinh tường,từ ngày vương triều Bắc Nguỵ thay đổi vua đến nay,Cao Hoan cùng Dòng họ vũ Văn Thái là hai quyền thần ở nước Tề, Chu. Chinh chiến hơn 20 năm,đều muốn thống nhất phương bắc trở thành bá vương,nhưng chiến tranh thường xuyên thực sự làm dân chúng vô tội trong thiên hạ rất khổ sở,tổ tiền người Vu Hàm có năng lực trợ giúp hoàng đế có được thiên hạ,vậy tại sao người không chọn ra được một hoàng đế trợ giúp thiên hạ kết thúc chiến tranh?”

Nãi nãi nắm chặt mai rùa,thở dài nói“Từ khi tổ tiên Vu Hàm thành lập đến nay,ta lợi dụng vu tộc bói toán giúp hoàng đế,trợ giúp hoàng đế đánh bại Xi Vưu trong cuộc giành giật,gia tộc thiên nữ họ Vu mặc dù có thể nhờ năng lực siêu phàm biết trước những việc xảy ra,nhưng sau khi giúp đỡ hoàng đế thống nhất thiên hạ sẽ dẫn tới những người khác nghi ngờ,hoặc ảo tưởng hy vọng thiên nữ có thể giúp đỡ bọn họ giành chính quyền,làm những người cầm quyền ai cũng muốn tiêu diệt tộc ta rồi mới yên lòng… Khiến tộc của ta bị giết hơn trăm người,đành phải trốn trong thôn Bạch Sơn,phải bố trí năm dặm sương mù ngăn cách với người đời”.

“Nhưng mấy trăm năm qua,truyền thuyết có được thiên nữ vu tộc như có được thiên hạ,pháp sư đời trước người……”

“Đủ rồi!”Nãi Nãi quay người trách móng,cắt đứt lời nói của Dương Kiên.

“Nếu không phải năm đó ta thiếu tộc lão các ngươi một ân tình lớn,tặng ngươi chim ngũ sắc để dẫn ngươi vào thôn,định ra mười năm sẽ gieo quẻ bói một lần,ta sao lại cho ngươi vào thôn,tóm lại ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi mau,hỏi xong thì mau rời ngay cho ta.”

Tiểu Tuyết Vũ kinh ngạc hô lên một tiếng,nàng hiếm khi thấy Nãi Nãi tức giận.

“Hậu bối là một võ tướng,Dương mỗ từ nhỏ đã muốn đền ơn nước giả thoát cho nhân dân khỏi cảnh lầm than,thân sống trong thời hỗn đoạn,tiền đồ mù mịt,tôi muốn nhờ vào một minh quân có thể giúp sức cho thiên hạ,chẳng biết tương lai mười năm sau,thiên hạ sẽ diễn biến như thế nào.”

Nãi Nãi nhẹ nhàng vẫy tay,mảnh da dê phía sau chuyển động thuận thế rớt xuống,cuốn da dê trên hiện lên bản đồ thống nhất thiên hạ.

“Ngươi nghe,từ thời Nguỵ Tấn đến nay,thoáng cái đã trải qua ngũ hồ thập lục quốc,mà hiện tại đang diễn biến thành một cuộc đối đầu Nam Bắc,phương Bắc có song hùng nước Chu cùng Tề, ở phương Nam mặc dù trên có triều Trần,nhưng vận khí triều Trần ảm đạm khó có thành tựu,bởi vậy thiên hạ cung quy vẫn ở phương Bắc.”

“Như vậy Chu quốc hay là Tề quốc thắng?” Dương Kiên vội hỏi

“Thiên hạ mặc dù loạn nhưng không thoát khỏi sự phát triển và suy tàn trong tương lai.Bắc chu có quyền thần họ Vũ Văn che chở,còn trẻ nhưng có thể gọi là lương thần,nhưng mê quyền lực  cuối cũng nhất định sẽ giết chết chủ,tim của hắn giống như một con sói tham lam đói khát.”

“Mà đương kim hoàng thượng hiện nay là thiếu chủ Vũ Văn Ung,được họ Vũ Văn che chở còn nhỏ tuổi đã lên ngôi,nếu họ Vũ Văn có thể âm thầm che chở cho đến khi hắn lớn,có ngày hắn sẽ liều chết để phản công, trở thành một con sói đói khát.”

“Chịu ảnh hưởng đại cục thiên hạ gồm có bốn người,thì còn lại hai người,khả năng chính là người trong nước Tề?”

“Vận mệnh của Bắc Tề,quyết định ở người kế vị trong tương lai,có thể có hai người.”Nãi nãi giơ tay,cuốn bản đồ da dê phía sau và chỉ vào tề quốc,dần dần hiện ra một con chim chu tước,màu sắc tươi sáng đẹp đẽ.

“Đương kim thái tử nước Tề _Cao Vĩ,hắn tuy có số vương giả,cũng có sao chu tước bảo hộ,chỉ tiếc vận mệnh quá nhỏ,cho dù kế vị cũng chỉ có thể như một con chim tước,bên ngoài đẹp đẽ nhưng khó làm nên sự nghiệp lớn.”

“Như vậy người có khả năng đứng đầu Bắc Tề chính là…..?”Dương Kiên khẩn trương muốn biết, hoàng đế có thể cứu thiên hạ là người nào?

“Tổ tiên Tề quốc khai quốc có tôn tử Cao Hoan,nay hoàng đế Bắc Tề _Cao Trạm đã qua đời giờ chỉ có tứ gia Cao Trường Cung cùng thái tử Cao Vĩ,Cao Trường Cung được phong Lan Lăng,người ta thường gọi Lan Lăng Vương, nghe đồn hắnmặc dù là người hoàng tộc nhưng lại có một trái tim nhân ái, ngoài tướng mạo khuôn mặt đẹp lại dũng mãnh, thiện chiến, vạn người khó địch, người thường đều dùng tên gọi “ chiến thần “ để hình dùng hắn,mà vận mệnh của hắn cũng giống như phượng hoàng…

Nãi nãi nói xong,cuốn da dê bên kia hiện ra một đạo sương mù,tiếp theo hoá thành một con  kim phấn phượng hoàng xinh đẹp.

Phượng hoàng cao lớn,anh tuấn,lông vũ rực rỡ,hình dáng chói loà thật hấp dẫn tiểu Tuyết Vũ,Thật lâu sau vẫn không thể dời tầm mắt trên người phượng hoàng nhìn sang chỗ khác.

“Nói vậy Lan Lăng vương chính là quân vương được chờ mong nhất trong thời buổi loạn lạc này?”

Tiểu Tuyết Vũ đột nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía nãi nãi,trong phút chốc nàng và Dương Kiên đều có một suy nghĩ giống nhau,đều chờ mong câu trả lời của nãi nãi .

Không ngờ nãi nãi lại thở dài một hơi thật sâu,tiếp tục trầm giọng nói: “Nếu vậy,Đó chính là phúc của hàng vạn dân chúng,nhưng đáng tiếc Lan Lăng Vương chỉ là phượng hoàng vô trảo ( phượng hoang ko có móng vuốt ).

“Vậy cái gì gọi là phượng hoàng vô trảo?” Dương Kiên nghe xong không thể tin.

“Phượng hoàng mặc dù có thể gieo gió đến chín ngàn dặm nhưng không có móng vuốt để sống, bởi vậy tuy Lan Lăng Vương mặc dù được lòng thiên hạ,ở trên chiến trường hắn không ngại chiến đấu vì huynh đệ khác phái,dân chúng bốn phương,nhưng trớ trêu thay hắn sẽ chết trong tay huynh đệ….”

Tiểu Tuyết Vũ nghe được lời nãi nãi nói,thở một hơi,không hiểu vì sao người tốt vậy, vận mệnh lại trớ trêu đến thế.

“Trong thời buổi chiến tranh loạn lạc,vận mệnh sẽ không được lâu dài.

Nghe xong lời của nãi nãi,nét mặt của tiểu Tuyết Vũ tràn ngập mất mát,cô  nhìn kim phấn phượng hoàng,trong lòng dù có đồng cảm cũng chỉ là đau thương.

Kim phấn phượng hoàng hình như cũng nhận biết được tâm tư của tiểu Tuyết Vũ,ngay lập tức nó mở cánh bay về phía tiểu Tuyết Vũ,đứng trước mắt nàng,cặp mắt phượng trong veo linh hoạt chăm chú nhìn ánh mắt của tiểu Tuyết Vũ  giống như đang an ủi cô ấy.Dù sao cũng không nên thấy buồn cho số phận của hắn.

Phượng hoang kim phấn đúng là lương thiện,am hiểu ý người,tuy rằng không trao đổi bằng lời nói nhưng tiểu Tuyết Vũ và phượng hoàng đã trở thành bạn bè,suy nghĩ việc này,tiểu Tuyết Vũ tự giác bật cười,nhưng lại kinh động đến nãi nãi và Dương Kiên ở trong phòng,nãi nãi lúc này mới biết được,không biết tiểu Tuyết Vũ đã đứng đây bao lâu .

“Tiểu Tuyết Vũ!Con cả gan nghe lén nãi nãi nói chuyện,mau ra ngoài cho ta.”Nãi nãi nhất thời kích động,không khỏi lớn tiếng quát mắng.

Tiểu Tuyết Vũ biết chính mình đã sai,nhanh chân chạy ra cửa,nhưng phượng hoàng kim phấn cư nhiên cũng theo tiểu Tuyết Vũ  bay ra ngoài.

Dương kiên nhìn thấy Tiểu Tuyết Vũ giống như trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng,hắn đuổi theo yêu cầu nãi nãi hỏi: “Đứa nhỏ này cháu gái của bà,tiểu có nương này có huyết mạch vu tộc thiên nữ sao? Cô ấy dường như phản ứng khác thường,có thể hiểu được ngôn ngữ của chim phượng hoàng,có phải con bé ấy và Lan Lăng Vương sẽ có một đoạn duyên phận không bình thường.”

Không đợi Dương Kiên nói xong,nãi nãi kích động cắt đứt lới nói của Dương Kiên: “Ta sẽ không bao giờ cho con bé biết rõ số mệnh của mình,ta tuyệt đối không để con bé trải qua thời kỳ loạn lạc, cũng sẽ không cho con bé gặp mặt Lan Lăng Vương,ta muốn con bé ở đây, vui vẻ bình an cả đời, không đảm nhận sứ mệnh vu tộc.Mười năm ước hẹn này,ngươi không cần phải tiếp tục,chim ngũ sắc này ta muốn thu hồi,ngươi đi đi.”Nãi nãi hạ lệnh trục khách.

“Được thiên nữ sẽ có được thiên hạ.”Thân ảnh tiểu Tuyết Vũ đã để lại dấu tích trong đầu Dương Kiên,hắn đối với khả năng của tiểu Tuyết Vũ,có một mong đợi về phía trước.

“Đi mau”

Cảm giác bất an lập tức tràn ngập trong lòng nãi nãi,bà ấy nén đi sợ hãi trong lòng,hét lên đuổi Dương Kiên phải ngay lập tức biến mất trong thôn này,bởi vì bà ấy sợ năng lực bẩm sinh của Tuyết Vũ sẽ tương lai của con bé,rơi vào sự cạnh tranh rối loạn giữa hai nước Tề Chu,trở thành tranh chấp giữa hòang đế Bắc Chu cùng cùng chiến tướng Bắc Tề Lan Lăng Vương,nhưng nếu bà ấy có thể trong coi Tuyết Vũ,không cho cô ấy bước ra khỏi thôn nửa bước,thì có thể để Tuyết Vũ bình an sống cuộc đời bình thường.

Vì bảo vệ đứa cháu gái nhỏ mình yêu thương,cho dù phải tan xương nát thịt bà muốn Lan Lăng Vương và con bé ngay cả ánh mắt gặp nhau cũng không.

Dương kiên lại muốn truy vấn hỏi nãi nãi nữa,nhưng vẻ mặt nãi nãi âm trầm xem xét hắn,hắn bắt đắc dĩ buồn bã xoay người rời khỏi căn nhà nhỏ.

Bên ngoài ngôi nhà,trên cây anh đào,hoa anh đào rơi rớt lốm đốm,tiểu Tuyết Vũ đưa hai tay cầm lấy phượng hoàng kim phấn,vui vẻ nhìn phượng hoàng kim phấn.

“Lan lăng vương,chiến thần trong thời buổi loạn lạc,tuy rằng nãi nãi bói toán chưa bao giờ sai, nhưng ta thật lòng cầu khẩn ngài hãy dựa vào năng lực của mình để chiến thắng số mệnh.”

Tiểu Tuyết Vũ khép lông mi rậm như cánh quạt,thành tâm khẩn cầu hy vọng phượng hoàng kim phấn có thể hiểu được tâm ý của nàng.


Lời tiên đoán về Lan Lăng Vương đã in một dấu ấn sâu sắc trong lòng của tiểu Tuyết Vũ,nãi nãi làm sao cắt đứt số mệnh dây dưa từ trước đã định quen biết nhau của cả hai,hậu thế tiểu vũ nhược ngày nay sẽ dấy lên những hỗn loạn thế nào trong giới vương giả?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét