Bên cạnh bến đò Hoàng Hà,nước sông mênh mông.
Đội ngũ đón dâu mới vừa tới bến đò lập tức xuất hiện mấy tên tinh binh ẩn núp đã lâu.Cao Trường Cung định thần nhìn lại,phát hiện hẳn là người của mình đợi sẳn ở đây.
“Là ai phái các ngươi ở nơi này?”
“Trừ cựu thần ra còn ai vào đây?” Đứng phía sau Cao Trường Cung là một vị trưởng giả đang vuốt râu mĩm cười nói .
Cao Trường Cung rụt lại tay,không ngờ nhìn thấy Thái sư điềm tĩnh ung dung đứng phía sau hắn.Người này chính là Đoạn Thiều,tự Hiếu Tiên,ông là người có công lớn khai quốc Tề quốc,cũng là nguyên lão trong triều,bậc trưởng bối mà Cao Trường Cung tôn kính.
“Thái sư làm sao biết được hành tung của ta?”
“Nếu đoán không ra tâm tư Tứ gia,thì uổng cựu thần sống đến số tuổi này,không lẽ không sáng suốt không biết ngài đang muốn gì?” Cao Trường Cung là do ông một tay dạy dỗ,ông dĩ nhiên có thể đoán ra suy nghĩ của Cao Trường Cung .
“Thái sư cũng đoán được hành động của chúng ta,vậy Hộc Luật tướng quân không phải cũng đoán ra. . . . . .” An Đức Vương lo lắng hỏi.Dù sao Hộc Luật Tu Đạt bị quân Chu bắt làm tù binh,Hộc Luật tướng quân rất sợ con mình ngược lại sẽ khiến Cao Trường Cung rơi vào tình cảnh nguy hiểm,cho nên tìm mọi cách thậm chí lấy cái chết ngăn Cao Trường Cung đi cứu trước,Cao Trường Cung đương nhiên không muốn để Hộc Luật tướng quân biết chuyện này.
“Tứ gia yên tâm,tin tức không bị tiết lộ,bất quá theo tính tình Tứ gia đồng ý không đi cứu Tu Đạt thật sự quá không tầm thường,cho nên cựu thần đoán ra ngài có ý định khác .”
“Thái sư tới đây để ngăn cản ta?” Cao Trường Cung ánh mắt lo lắng,thử dò xét nói.
“Cũng không phải! Lão phu tự biết khuyên không được Tứ gia thì phải tìm cách đưa Tứ gia an toàn trở về,tránh cho Hộc Luật Quang cái tên chỉ biết tận trung báo quốc lại không hiểu thông mọi chuyện,đến lúc đó dùng cái chết tạ tội vậy thì thật không tốt.”
“Thái sư nguyện ý giúp ta giúp một tay?”
Đoạn Thiều nghe vậy,cười khó hiểu: “Nếu muốn thành hôn,tân nương không có một chút của hồi môn thì saođược? Cho nên cựu thần đã chuẩn bị tốt thay ngài.”
Đoạn Thiều chỉ hướng cái hòm đựng tên nõ và binh khí,Cao Trường Cung và An Đức Vương nhất thời hiểu,hiểu ý cười một tiếng.
“Có Thái sư tham gia,chuyến này chúng ta nhất định có thể cứu về Tu Đạt.” An Đức Vương phấn chấn nói.
Ngồi trong xe ngựa Tuyết Vũ thấy bên ngoài người tới càng ngày càng nhiều,còn có hòm hồi môn giả đựng toàn binh khí, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.Bất quá chỉ giả thành thân,có cần thiết biến thành lớn thế này không?Chẳng lẽ lần này sang Chu quốc cứu người so với trong tưởng tượng của nàng còn nguy hiểm hơn? Ơ . . . . . Nàng không nên tưởng tượng thì hơn.
Đoàn người đi suốt đêm,không bao lâu đã đến gần thành Đan Châu Chu quốc .
Tuyết Vũ hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi phải đi một chặn đường dài,ngược lại vừa đến Đan Châu Thành đã gấp rút kéo màn che,tinh thần phấn chấn ngó nhìn phong cảnh bên ngoài.Người nơi này cùng với rất nhiều kiến trúc bên trong thành,mỗi dạng đồ đối với cô đều cực kỳ mới lạ.
“Rất nhiều chùa,tượng Phật,hơn nữa phần lớn là Thích Ca Mâu Ni,tiếp theo là tượng Quan Thế Âm Phật,trên đường phần lớn là tăng nhân mặc áo đen vải thô,xem ra đúng như lời sách nói,đây là một quốc gia tôn trọng Phật giáo a. . . . . .”
Tuyết Vũ lẩm bẩm tự nói,ngay sau đó dẫn đến Đoạn Thiều đa mưu túc trí bên cạnh chú ý.Ông thử thăm dò hỏi: “Tuyết Vũ cô nương rất hiểu biết Chu quốc?”
“Không có,ta chỉ nghe nói đại mộ đương triều Vũ Văn Hộ từng là lương thần ai ngờ bị danh lợi che mắt,hoàng đế Đại Chu Vũ Văn Ung mặc dù bị áp bách nhưng hùng tài đại lược.”
Đoạn Thiều nghe Tuyết Vũ nói,trong lòng kinh ngạc: “Tuyết Vũ cô nương là một người bình dân,tại sao biết nhiều như vậy?”
Ánh mắt sâu sa của Đoạn Thiều nhìn chằm chằm Tuyết Vũ,để Tuyết Vũ nhất thời cảm thấy áp lực.Ngay sau đó nàng vò đầu bứt tai,pha trò nói đùa: “Từ xưa phần lớn đều là thế,Danh ngôn của Hàn Tín trước khi chết : Địch quốc phá,mưu thần mất,Tuyết Vũ bất quá chỉ phỏng đoán thôi.”
“Phỏng đoán lại có thể chính xác như thế đúng là không đơn giản.” Nhìn ra được Đoạn Thiều dường như không tin tưởng lời nói của Tuyết Vũ.
Tuyết Vũ đang cảm thấy lúng túng không biết giải thích thế nào,Đoạn Thiều đột nhiên bị vệ binh cửa thành đưa tay ngăn lại,đoàn người không khỏi cuống lên.Trên xe toàn là binh khí nếu bị lục soát coi như xong.
“Nhà ông hôm nay lấy vợ sao?” Vệ binh bực bội hỏi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau,đang lúc suy tư nên trả lời thế nào,Đoạn Thiều đột nhiên nhanh nhạy giả giọng đậm chất quê hương nói: “Huynh trưởng ta có tuổi còn mắc bệnh nặng,cho nên hôm nay đặc biệt lấy vợ để xung hỉ,mong rằng quý ngài nương tay để tránh lầm giờ lành,đây là chút quà mừng cho quân gia.”
Đoạn Thiều nói xong còn cố ý đút túi tiền cho vệ binh.Vệ binh nhận lấy,bỉu môi cười một tiếng.”Được rồi, đi qua đi!”
Đoàn người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,đang muốn tiếp tục đi về phía trước,Uất Trì Quýnh lúc này lại dẫn một đội quân đi về phía trước,xuất hiện ở cửa thành.
“Nhiều … người thế này một chút hoài nghi cũng không có?”Ánh mắt Uất Trì Quýnh nhìn chăm chú đám người trước mắt,chất vấn vệ binh nói.
“Công tử nhà này vội thành thân xung hỉ cho gia phụ ở nhà,nên thuộc hạ mới cho bọn họ đi để tránh trễ giờ lành.”
“Xung hỉ?” Uất Trì Quýnh vẻ mặt hoài nghi đi về phía Cao Trường Cung,con ngươi nham hiểm nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của hắn,thuật tiện nói”Bổn tướng quân hôm nay muốn bắt một gian tế Tề quốc nghe đồn dung mạo hắn rất xuất chúng,nhìn dung mạo của ngươi nếu giả trang thành nữ nhân cũng có mấy phần thùy mị đây a!”
Cao Trường Cung vừa nghe,vẻ mặt ngẩn ra.Đoạn Thiều vội vàng đi ra giải vây giải thích: “Tướng quân đang nói đùa sao? Người đẹp nhất đương nhiên là tân nương! Bất quá trên đời này nếu thật có nam nhân có dung mạo giống nữ nhân,xin quân gia khi bắt được nhất định phải cho chúng ta nhìn một lần.”
Uất Trì Quýnh thấy đám người không hoảng hốt trả lời rành rành câu hỏi của hắn cũng có mấy phần thả lỏng.
“Phụ thân ta còn đang đợi ở nhà,xin tướng quân để chúng ta nhanh chóng hoàn thành hôn lễ,làm tròn hiếu đạo.” Cao Trường Cung lo lắng cứ tiếp tục dông dài với Uất Trì Uýnh,khó bảo toàn sẽ không bị hắn tra ra đầu mối.
“Quý phủ ở đâu? Nếu Bổn tướng quân hôm nay có duyên gặp được,không bằng lát nữa sẽ qua đấy uống chén rượu mừng!”
“Tướng quân nguyện ý chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp,tiểu dân thật cảm thấy vinh hạnh, nhà tiểu dân ngụ ở cửa khẩu phía nam,hướng về phía Bắc đi năm mươi trượng,thì đến!”
“Đi qua đi.”
“Tạ tướng quân.” Cao Trường Cung cúi chào sau khi nói cám ơn xoay người nhảy lên ngựa,đang muốn dẫn đội xe ngựa đi về phía trước,không ngờ đến xe ngựa chuyển động,sườn xe xóc nảy từ xe dưới rơi ra một mủi tên.
An Đức Vương thấy thầm kêu không ổn,hơn nữa trong lòng thầm tức giận mắng tặc chủ quán kia,chuẩn bị cho bọn họ tệ thế này.
“Đón dâu xung hỉ cần gì mang binh khí? Rõ ràng gạt quỷ! Bắt lại tất cả cho ta!”
Uất Trì Quýnh thét một tiếng,vệ binh ở cửa thành đã bao vây xung quanh đám người Cao Trường Cung,mọi người đã khẩn cấp đề phòng bày sẵn trận địa đón quân địch.
“Tướng quân,mũi tên này là trường hợp đặc biệt nói rất dài dòng,có thể để chúng tôi giải thích một chút,trước đó hãy cho hắn và tân nương kịp trở về thành thân đúng giờ lành?” Đoạn Thiều muốn giải thích.
“Để cho các ngươi chạy trốn sao? Một người cũng không cho đi.” Uất Trì Quýnh thì muốn lục soát tất cả.
Mắt thấy tình huống giương cung bạt kiếm,tình thế sắp không thể cứu vãn,người trong xe ngựa đột nhiên mở miệng nói:”Đại nhân,bất quá chỉ là mũi tên,cần gì phải kinh ngạc như thế?”
Mắt thấy tình huống giương cung bạt kiếm,tình thế sắp không thể cứu vãn,người trong xe ngựa đột nhiên mở miệng nói:”Đại nhân,bất quá chỉ là mủi tên,cần gì phải kinh ngạc như thế?”
“Đem theo binh khí vào thành vốn nên bắt lại.”
“Tướng quân tận trung cương vị,tiểu nữ tử thật kính nể nhưng mũi tên này không phải một loại binh khí.” Tuyết Vũ tiếp theo không nhanh không chậm giải thích, “Tiểu nữ tử đến từ vương quốc Tô Tì,tại quê có tập tục đem mũi tên theo bên người,cho nên phụ thân mới để ta mang theo những thứ này bái qua sơn thần gả tới đây,mong ta sớm sinh quý tử được gia đình trượng phu coi trọng.”
Không ngờ tới Tuyết Vũ có thể bình tĩnh trả lời vấn đề Uất Trì Quýnh,tất cả người ở đấy đều giật mình ngạc nhiên.
Uất Trì Quýnh bực mình vén lên màn che,chỉ thấy tân nương trước mắt khí định thần nhàn ngồi trong kiệu,không chút sợ hãi cách khăn lụa nhìn thẳng vào Uất Trì Quýnh.
“Tướng quân,những lời tân nương nói đều là sự thật,vương quốc Tô Tì ở phía Tây,nam tử đều lấy săn thú là công việc bọn họ rất tôn trọng sơn thần,nếu tướng quân không tin chỉ cần cho người điều tra sẽ biết.” Đoạn Thiều tiếp tục phụ họa nói.
Uất Trì Quýnh thấy bọn họ nói chuyện lạ không khỏi do dự.Bất quá hiện tại không cách nào tra rõ lai lịch của đám người này,tiếp theo giả bộ thích thú nói: “Nếu trễ giờ lành thì thật không tốt.Ta thấy không bằng sang miếu nữ oa cửa thành bên cạnh thành thân trước,ngươi ở trong thành nhày nhất định biết miếu nữ oa thiêng liêng đúng không?”
“Tiểu nhân đương nhiên biết,hơn nữa ở trước mặt nữ oa nương nương phải thành kính không được có lời dối trá.Ở nơi này hứa hẹn chung thân thì sẽ ở bên cạnh nhau đến đầu bạc giai lão,nếu như lừa gạt nữ oa nương nương sẽ bị họa chung thân,thậm chí tai họa đến người thân bên cạnh!”
Lời Đoạn Thiều vừa nói ra,người ở chỗ này nghe trong lòng ai cũng chấn động.Trong xe ngựa Tuyết Vũ nghe càng thêm bất an,nàng biết thành thân chẳng qua là giả,nàng không muốn lừa gạt thần linh a!
“Có nữ oa nương nương chứng kiến,không còn gì tốt hơn,Tiểu Ngũ,mời tân nương xuống đ!” Cao Trường Cung cười nhẹ,không nghĩ ngợi hào phóng đồng ý.
An Đức Vương luống cuống nhưng bọn họ đã leo lên lưng cọp rất khó xuống,đành phải đi đến gõ gõ xe ngựa,nhưng Tuyết Vũ mãi vẫn không chịu xuống xe ngựa, tùy tiện tìm một cái cớ từ chối: “Vương quốc Tô Tì chúng ta cho đến giờ không có tập tục này.”
“Nếu cô đã đến Chu quốc,chẳng lẽ không thể nhập gia tùy tục?” Uất Trì Quýnh nheo lại ánh mắt nguy hiểm,dù bận vẫn ung dung chờ xem phản ứng đám người này thế nào.
Tuyết Vũ không trả lời,Cao Trường Cung đến gần xe ngựa,nhìn vào mắt Tuyết Vũ,tiếp theo nhỏ giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Muốn giữ mạng thì hãy nghe lời,chúng ta đi một bước tính một bước.”
Tuyết Vũ chần chờ hồi lâu nhưng Cao Trường Cung không cho Tuyết Vũ có thời gian suy tư,đưa tay nhấc lên bàn tay nhỏ bé,kéo nàng đi xuống xe ngựa.Tuyết Vũ không biết làm sao,đành phải đi theo Cao Trường Cung vào trong miếu nữ oa nương nương.
Tuyết Vũ để mặc Cao Trường Cung nắm tay nàng đi,Uất Trì Quýnh bên cạnh nhắm mắt theo sát bọn người Cao Trường Cung.Trong miếu thần vốn có mấy thôn dân đến đây tế bái,đột nhiên thấy tràn vào nhóm lớn quan binh không khỏi rối rít chạy trốn.
Cao Trường Cung không nói nhiều,trực tiếp quỳ xuống trước mặt điện thần,mà Tuyết Vũ đứng nghiêm trước tượng thần nữ oa vững vàng nguy nga,nhướng cao lông mày nhìn tượng thần trang nghiêm,trong lòng chột dạ không biết làm thế nào.
Cao Trường Cung thẳng kéo Tuyết Vũ cùng quỳ xuống,cắt đứt suy nghĩ của nàng,tiếp theo ánh mắt của hắn sáng như đuốc đưa mắt nhìn tượng thần,vẻ mặt nghiêm túc lạ thường thề: “Ta,Cao Tứ Lang,hôm nay đón dâu xung hỉ lấy Tuyết Vũ cô nương vào cửa,hứa sẽ một đời một kiếp bảo vệ che chở nàng bình an,không rời xa nàng,cả đời chỉ yêu một mình nàng,quý trọng đoạn nhân duyên này.Xin nữ oa nương nương trên trời đừng chia cách chúng tôi.”
Nói xong,Cao Trường Cung dập đầu mạnh trước mặt điện thần.
Không nghĩ Cao Trường Cung nói chân thành tha thiết đến thế,nếu không phải trước đó đã nói chỉ giả thành thân,ở một khắc này nàng nhất định sẽ lầm tưởng đây là sự thật .
Đúng vậy,tất cả đều là giả,nhưng vì sao nàng nghe được Cao Trường Cung nói ra lời thề,trong lòng không khỏi có chút cảm động ?
“Tới phiên cô,tân nương. . . . . .” Đoạn Thiều ở một bên nhắc nhở.
Cao Trường Cung quay đầu,ánh mắt dịu dàng mà kiên định dán chặt vào Tuyết Vũ,giống như hắn đang nói cho nàng biết tất cả đã có hắn.Từ ngày Tuyết Vũ bắt đầu biết Cao Trường Cung tới nay,Cao Trường Cung chưa từng hại qua nàng,nàng tin tưởng đều hắn làm là đúng,cho nên một khi quyết định thì phải tin tưởng tất cả vào Cao Trường Cung.Cho nên nàng theo quỳ xuống,không chút do dự đưa tay lên trời thề: “Ta Dương Tuyết Vũ,bắt đầu từ ngày ta gả vào đây,sẽ quý trọng đoạn nhân duyên này,nương nương trên trời xin đừng chia cắt chúng tôi.”
Hai người nói xong thề,lần nữa thành khẩn dập khấu đầu lạy tạ,không ngờ bọn họ mới ngẩng đầu lên Uất Trì Quýnh thình lình rút đao ra,vung về hướng hai người, Tuyết Vũ bị dọa sợ đến thét một tiếng,Cao Trường Cung phản ứng cực nhanh,cầm chặt lấy tay nhỏ bé của Tuyết Vũ,bản thân che ở trước người Tuyết Vũ,ánh mắt sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn Uất Trì Quýnh.
An Đức Vương thấy thế dường như muốn rút đao liều mạng nhưng Đoạn Thiều nhanh bước lên một bước đè lại bàn tay An Đức Vương,muốn hắn lấy tịnh chế động.
Chỉ thấy Uất Trì Quýnh lạnh lùng cười một tiếng,khom người nhặt lên đầu tóc rơi trên mặt đất vừa rồi bị hắn dùng lưỡi dao sắc bén cắt xuống giao cho tên vệ binh bên cạnh.
“Nếu ngươi là võ tướng,một đao rồi ngươi nhất định xuất thủ phòng ngự,bất quá xem ra ngươi không phải,hoàn thành nghi thức kết tóc cuối cùng,các người chính thức trở thành vợ chồng .”
Uất Trì Uýnh nói xong,vệ binh đã đem tóc hai người dùng tơ hồng trói kết đồng tâm,đặt vào trong hộp.
Cao Trường Cung và Đoạn Thiều đương nhiên biết rõ,Uất Trì Quýnh rõ ràng cố ý muốn kiểm tra bọn họ,buộc hắn xuất thủ,may Cao Trường Cung đủ tĩnh táo bình tĩnh mới không bị phát hiện.
Bàn tay Tuyết Vũ bị Cao Trường Cung cầm thật chặc.Trong tay truyền đến hơi ấm của hắn khiến nàng xấu hổ không thôi.Nàng muốn xoay tay rút ra nhưng bị Cao Trường Cung cầm chặt.
“Đại nhân,nếu đã thành lễ,kính xin đại nhân sớm cho chúng tôi trở về phủ báo tin vui này.” Đoạn Thiều thúc giục.
“Không vội,có món đồ ta muốn tặng cho tân nương,lấy tới!” Uất Trì Quýnh ra lệnh,vệ binh lập tức ôm hai cây lựu tới.
Mọi người thấy vẻ mặt nghi ngờ,chỉ thấy hắn không nhanh không chậm nói: “Các người có tập tục cắm mũi tên,chúng tôi cũng có tập tục tặng lựu sinh con,hôm nay thiếu chút nữa làm trễ nãi chuyện tốt các người,đây coi như một chút tâm ý của ta.”
Uất Trì Quýnh vừa nói Tuyết Vũ lập tức biết hắn lại đang thử thăm dò,nàng thần thái tự nhiên hồi đáp: “Tướng quân nói đùa rồi,tập tục này rõ ràng Tề quốc mới có,chúng tôi cũng không phải là người Tề quốc,tại sao lại lấy thứ này tặng tân nương?”
Uất Trì Quýnh nghe nhất thời cười không ngừng: “Thất lễ,vậy các người mau lên đường đi,sớm trở về phủ hưởng thụ chuyện vui khó được.”
Đoạn Thiều lễ phép nói cảm tạ với Uất Trì Quýnh,sau đó bảo mọi người tiếp tục ngồi lên xe ngựa lên đường.Mắt thấy bóng đoàn người Cao Trường Cung càng chạy càng xa,khuôn mặt vốn mang theo nụ cười của Uất Trì Quýnh đột nhiên chuyển sang âm hiểm.
“Xem ra những người này không phải người tướng quân muốt bắt.” Vệ binh nhắc nhở.
“Ngươi lầm rồi,nếu không phải ta từng đến nước Tề làm gian tế nhiều năm,tập tục Tề quốc ngay cả ta cũng không biết,nhưng vị tân nương kia nói rõ ràng không sai một chữ,không phải chứng tỏ bọn họ là người Tề quốc sao?”
Hắn cười tà nịnh,ánh mắt sắc bén càng thêm u ám,ngay sau đó hạ lệnh: “Phái người giám sát nhất cử nhất động của bọn hắn,hơn nữa truyền lệnh xuống, lập tức đóng cửa thành,ta muốn tiếp đãi thật tốt khách quý của Tề quốc !”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét