Tổ Thái Bặc chép miệng nói: “Hành quân mang theo gia quyến,không có ở trong ‘ Thập điều trọng tội”,cho dù Tứ gia nhất thời tuổi trẻ phong lưu đem theo tiểu thiếp bên người không phải là chuyện không được.Bất quá vì một tiểu cô nương mà để cho kẻ địch lớn của Tề quốc Vũ Văn Ung chạy trốn đây đúng là tử tội!” Tổ Thái Bạch nói ra,khiến đám người Cao Trường Cung nghe sắc mặt thay đổi.
“Thái Bặc cớ gì nói ra lời ấy? Vũ Văn Ung núp trong Tề quốc,bọn thần sau khi biết cũng toàn lực lùng bắt,chúng tôi còn bày ra trận địa vây bắt Vũ Văn Ung,nhưng hắn vẫn chạy thoát chứng tỏ hắn không phải hạng người bình thường!” Đoạn Thiều vội vàng giải thích .
“Đoạn Thái sư,chúng tôi không phải muốn quở trách Tứ ca,chỉ là ta nghe nói vì vị Tuyết Vũ cô nương này,Tứ ca bình thường tĩnh táo cơ trí thế nhưng trở nên xử trí theo cảm tính bỏ mất cơ hội giết Vũ Văn Ung,mới để cho hắn thành công chạy trốn,Tứ ca cuối cùng còn bị trúng tên,chuyện tổn hại đại cục nặng nhẹ chẳng phân làm ô danh Lan Lăng Vương . . . . . .”
Trong lời nói Cao Vĩ mang theo châm biếm.Đám người Cao Trường Cung lúc này mới sáng tỏ mọi chuyện thì ra Cao Vĩ đã sớm điều tra tất cả.Lần này hắn nhất định có chuẩn bị mới đến.
Cao Trường Cung nghe,cắn chặc răng,cố nén đau đớn trên vai quỳ xuống trước Cao Vĩ: “Thần biết thái tử lo lắng! Chỉ là hôm nay Uất Trì Quýnh mang theo năm vạn đại quân hướng đến Lạc Dương,Lạc Dương tình thế nguy cấp,thần hy vọng có thể lập công chuộc tội,đợi Lạc Dương thoát khỏi hiểm cảnh,thần đương nhiên sẽ trở về kinh chịu đòn nhận tội!”
Tuyết Vũ ở bên cạnh thấy lo lắng không thôi,sợ Cao Trường Cung quỳ nữa sẽ chịu không nổi nữa.Vết thương trên vai hắn không phải chuyện đùa!
Cao Vĩ vội vàng đưa tay đỡ Cao Trường Cung,tất cả người ở chỗ này đều nhìn ra được,hắn căn bản làm bộ làm tịch.”Tứ ca nói quá lời!Chuyện tính nhầm kế thả Vũ Văn Ung đợi sau khi Tứ ca hồi cung rồi hẳn nói! Chẳng qua bổn thái tử lo lắng,lần này Tứ ca trúng tên xem ra bị thương không nhẹ,chuyện giải cứu thành Lạc Dương,không bằng để cho đệ làm thay!”
Cao Trường Cung nghe kinh ngạc,Tổ Thái Bặc vừa lúc chen vào: “Xin Tứ gia giao ra binh quyền,để cho thái tử lãnh binh ra trận,vì Tề quốc giải cứu Lạc Dương! Tứ gia cứ tiếp tục ở lại chỗ này với tiểu thiếp cùng nhau nằm dưỡng thương sao!”
Quả nhiên mục đích bọn họ đến đây là muốn Cao Trường Cung giao ra binh quyền.Tuyết Vũ nhìn Tổ Thái Bặc,cảm thấy ông lão này đúng là trong tưởng tượng của nàng một tên nịnh thần.
Tổ Thái Bạch nhận thấy ánh mắt không vui của Tuyết Vũ phóng về phía ông,thích thú giả vờ hỏi: “Ánh mắt cô nương như thế dường như có suy nghĩ của mình sao?”
“Không dám,tiểu nữ tử tài sơ học thiển không biết nói chuyện,nhưng tiểu nữ tử vẫn muốn cả gan hỏi thái tử ngài muốn làm Lưu Bang hay Hạng Vũ đây?”
Ánh mắt lóe ánh sáng rực rỡ của Tuyết Vũ ngó thẳng vào Cao Vĩ,Tổ Thái Bạch lúc này mới nhìn chăm chú diện mạo đoan trang của nàng,chẳng qua càng nhìn tim của ông lại càng nghi ngờ.Bởi vì ông tinh thông Phong giám nhưng lại nhìn không ra lai lịch của nàng,cũng nhìn không thấy số mạng của nàng.Ông lo lắng tiểu cô nương này có thể trở ngại ngăn cản Cao Vĩ muốn đối phó Cao Trường Cung.
“Hmm,Thiên nữ cô hỏi rất hay! Bổn thái tử đương nhiên muốn giống Lưu Bang,càn quét bốn bể,thống nhất thiên hạ!” Cao vĩ vẻ mặt đắc ý nói.
“Lưu Bang từng nói: ‘Chiến tất thắng,tấn công tất đạt được,ta không bằng Hàn Tín biết bày mưu nghĩ kế quyết thắng ý trời,ta cũng không bằng Trương Lương.Nhưng ta biết cách sử dụng Hàn Tín,Trương Lương,cho nên được thiên hạ! ’ thái tử ngài tại sao không học theo Lưu Bang,trọng dụng lương tướng Lan Lăng Vương,Hộc Luật Quang,Đoạn Thiều để lấy thiên hạ?”
“Chuyện này. . . . . .” Cao Vĩ nghe vậy cứng họng.
Đoạn Thiều lên tiếng phụ họa: “Cựu thần biết thái tử đã nghiên cứu binh pháp một khoảng thời gian,tất nhiên thành thạo! Nhưng trên chiến trường thay đổi thất thường,thái tử chưa đủ kinh nghiệm lại tùy tiện xuất chinh lỡ như tổn hại đến thân thể ngàn vàng,bọn thần chết muôn lần cũng không thể tha thứ!”
“Không sai! Thái tử,chuyện đánh giặc cực khổ vậy hay để bọn thần làm thay ngài!” An Đức Vương cũng mở miệng tán thành.
“Thái tử,ta xem đám người Lan Lăng Vương mãi cũng không chịu giao ra binh quyền,không phải bọn họ muốn giữ binh có ý đồ khác chứ?” Tổ Thái Bạch nheo lại mắt,cố ý nói.
“Thái tử không nên hiểu lầm!Ba vạn binh mã của thần sẽ do thái tử điều động.” Mọi người nghe thấym tất cả đều hoảng sợ nhìn Cao Trường Cung.Tất cả mọi người muốn mở miệng ngăn cản nhưng hắn chỉ giơ tay,ý bảo mọi người không nên nói thêm gì đi nữa.Hắn im lặng đi đến bên bàn lấy ra ấn soái,trân trọng giao vào tay Cao Vĩ.
Huynh ấy sao có thể ra quyết sách lỗ mãng thế? Tuyết Vũ nóng lòng nhìn sang Đoạn Thiều,hy vọng ông có thể mở miệng thay đổi chủ ý Cao Trường Cung, nhưng Đoạn Thiều chỉ nhíu chặt lông mày,vẻ mặt khó xử.
“Ha ha,may là Tứ gia biết lấy đại cục làm trọng! Từ giờ trở đi Tứ gia cứ chỗ này thanh thản ổn định làm người rảnh rỗi,nhìn thái tử ta làm sao đối phó quân Chu giải cứu Lạc Dương!”
Cao vĩ kiêu ngạo nói,Hộc Luật Quang đứng nên cạnh cũng không nhịn được,rốt cục mở miệng ngăn cản: “Chu quốc liên minh cùng Đột Quyết khí thế hừng hực, trước mắt đã có năm vạn đại quân đi tới Lạc Dương Mang sơn,thái tử chỉ có ba vạn binh mã phải hết sức cẩn thận!”
“Hộc Luật tướng quân nói đúng!Cho nên xin tướng quân dẫn dắt ba vạn tinh binh của ông cùng ta đến Lạc Dương đánh một trận! Tứ ca,huynh hãy ở đây dưỡng thương thật tốt,ta nhất định sẽ cần viện binh đánh một trận thật đẹp để huynh xem!”
Cao Vĩ hạ lệnh điều đi tất cả binh mã của Hộc Luật Quang,toàn quân tập trung đánh trận Mang Sơn Lạc Dương,mọi người nghe vậy càng thêm kinh ngạc Cao Vĩ đúng là được voi đòi tiên.
Tuyết Vũ đứng bên cạnh quan sát làm sao không biết Cao Vĩ tính toán chuyện gì!Đánh trận Lạc Dương nếu bị thua,thì thua trận chính là Lan Lăng Vương,ngược lại nếu thắng thì thái tử sẽ được thiên hạ quy tâm!
Cao Vĩ lấy được ấn soái,vẻ mặt đắc ý tạm biệt Cao Trường Cung,trước khi đi Tổ Thái Bặc vẫn không quên cố ý dặn dò : “Tứ gia,trở về kinh đường xá xa xôi,xin bảo trọng!” Sau khi hai người rời khỏi quân danh Cao Trường Cung bởi vì động khí,độc trên người thấm vào ngũ tạng lục phủ,lòng như lửa đốt,tức ngực phun ra một ngụm máu tươi,sau đó bất tỉnh.
Cao Trường Cung nằm hôn mê bất tỉnh trên giường,Tuyết Vũ cầm lấy vải ướt ở bên cạnh cẩn thận lau mồ hôi.
Sau khi được quân y khẩn cấp trị liệu,Cao Trường Cung được chẩn đoán trúng độc không tầm thường,nếu không có thuốc giải hắn nhiều nhất chỉ có thể kéo thêm năm ngày,Tuyết Vũ nghen viền mắt đỏ lên.Nàng khổ sở cúi xuống bên người hắn nói: “Đại quân hướng Chu quốc đã lên đường đến Lạc Dương,theo lời nãi nãi bói toán trận chiến Mang Sơn sắp xảy ra,huynh là nhân vật mấu chốt thay đổi cuộc chiến lần này,huynh nhất định phải chống chọi đến phút cuối cùng,dân chúng Lạc Dương đang chờ đợi huynh. . . . . .”
Nhưng mặt Cao Trường Cung vẫn tái nhợt như tờ giấy,những lời Tuyết Vũ nói hắn cũng không có bất kỳ phản ứng,nàng chỉ có thể đau lòng đưa tay vuốt khẽ mặt hắn.
Tuyết Vũ quay đầu thấy mặt nạ Lan Lăng Vương để ở bên cạnh,phát hiện trên mặt nạ có vết loang lỗ.Nàng nhìn chăm chú vào mặt nạ bị phá hủy trước mắt,cảm giác bi thương ập lên đầu,nước mắt đã ngăn không được tràn mi ùa ra.
Nàng khổ sở lau đi nước mắt nhìn ngọn đèn ảm đạm,cầm lấy mặt nạ cẩn thận lấy màu đỏ bổ khuyết lên vết rách trên mặt nạ.
Một lát sau nàng đem mặt nạ đã tu bổ tốt đặt bên giường Cao Trường Cung, cúi người nhẹ nhàng in nụ hôn lên trán hắn.
“Tứ gia,huynh nhất định phải chờ muội. . . . . .” Nàng nói xong tiếp theo không quay đầu lại xoay người rời đi.Bởi vì trong lòng nàng đã ra một quyết định,nàng muốn đi tìm Vũ Văn Ung! Nàng nhất định sẽ dùng hết toàn lực cứu sống Cao Trường Cung.Vì hắn đầm rồng hang hổ nàng cũng phải xông vào,bởi vì … nàng chính là Dương Tuyết Vũ!
Tuyết Vũ cải trang thành nam tử,đầu tiên đến thôn dân đen tìm Hiểu Đông,hy vọng có thể mượn bản lĩnh trộm cắp của hắn,cùng nhau đi tới Chu quốc trộm thuốc giải ở chỗ Vũ Văn Ung.Bởi vì nàng sợ đi nhiều người sẽ hỏng việc,cho nên chuyến này chỉ tìm một mình hắn.Hiểu Đông nghe,lập tức nghĩa bất dung từ thu dọn y phục đi theo Tuyết Vũ .
Bởi vì tất cả người thôn dân đen đều do Tuyết Vũ cứu, cho nên trong lòng Hiểu Đông đã sớm nhận định tánh mạng của hắn thuộc về Tuyết Vũ .
Bởi vì thời gian cấp bách,cho nên Tuyết Vũ và Hiểu Đông hai người đi gấp trong đêm tối,không dám nghỉ ngơi,dọc theo đường đi vất vả mệt mỏi, rất nhanh rốt cục đi tới ngoài cửa thành Đan Châu.Chỉ thấy thủ vệ ngoài cửa thành cùng hơn mười tên binh lính Chu quốc nghiêm cẩn kiểm tra tất cả dân chúng vào thành.
Tuyết Vũ nhảy xuống ngựa,ngang nhiên đứng thẳng đi tới trước đám binh lính.Binh lính thấy Tuyết Vũ khí thế bất phàm,lập tức cảnh giác rút đao ra khỏi vỏ ngăn cản nàng.
“Ta là Dương Tuyết Vũ,nhờ các ngươi báo với hoàng thượng !” Tuyết Vũ không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đám binh lính dữ tợn,tiếp theo từ trong ngực rút ra sợi dây chuyền do Vũ Văn Ung ban đầu cho nàng đưa cho mọi người nhìn.
Tất cả binh lính quân Chu còn chưa kịp phản ứng,Vũ Văn Thần đã đi ra,bọn binh lính thấy lập tức hành lễ với hắn. Vũ Văn Thần là danh tước Chu quốc,tộc tử của Vũ Văn Thái,cũng là tướng lãnh tâm phúc của Vũ Đế Chu quốc _Vũ Văn Ung .
“Hoàng thượng chờ Thiên nữ đã lâu,hơn nữa biết Thiên nữ mấy ngày lên đường ngày đêm,cả người mỏi mệt,cho nên đã sai người giúp Thiên nữ rửa mặt nghỉ ngơi.Xin mời bên này!”
Tuyết Vũ do dự liếc mắt với Hiểu Đông,sau mới sải bước đi theo Vũ Văn Thần.
Vũ Văn Thần đưa Tuyết Vũ cùng Hiểu Đông đi tới nơi thuyền rồng khổng lồ cập bến.Chỉ thấy cờ Chu quốc tung bay,mà thuyền rồng thủ công tinh tế hoa lệ,khí phái bất phàm,thấy vậy hai người đều trợn mắt hốc mồm.
Trên sàn tàu thuyền rồng,mười mấy tên cấm vệ quân Chu Quốc hùng dũng oai vệ đứng sếp thành hàng,vẻ mặt kêu ngạo canh giữ ở hai bên,hai người đi ngang qua dưới sự giám sát của mọi người,cảm thấy một loại áp lực trước nay chưa từng có.
Vũ Văn Thần đột nhiên dừng bước lại,bảo thị nữ đưa Tuyết Vũ và Hiểu Đông đi rửa mặt.Tuyết Vũ dùng ánh mắt ý bảo Hiểu Đông mọi việc sau đó phải cẩn thận, tiếp theo đi với đám thị nữ.
Trở lại Chu quốc nhiều ngày Vũ Văn ung đã khôi phục thân phận đế vương xưa kia.Hắn mang kim quan,phối với trang sức vô cùng tôn quý tỏa ra khí khái vương giảm,so với A Quái nghèo túng lúc trước tưởng chừng hai người.
Hắn ở đại sảnh khoang thuyền rồng đợi chờ đã lâu,không lâu sau thị nữ liền đưa Tuyết Vũ chậm rãi đi vào.Chỉ thấy Tuyết Vũ đang mặc y phục hoa lệ,tôn quý mà xinh đẹp,kim sức khuyên tai ngọc trên người hoàn toàn tôn lên khí chất bất phàm của nàng.
Thấy Tuyết Vũ trước đó cùng hắn trôi qua cuộc sống,hôm nay sau khi trang điểm lại như thay đổi thành một người khác,Ánh mắt Vũ Văn Ung nhất thời sáng ngời.”Không nghĩ tiểu nữ tử ngày xưa ở trong thôn dân đen,sau khi mặc y phục của Chu quốc ta lại biến thành mỹ nhân!”
“Ta cũng không nghĩ tới A Quái ngày đó không nhà để về,hôm nay lại trở thành bậc cửu ngũ.” Nàng thở dài nói.
“Cực khổ lặn lội đường xa nàng có đói bụng không? Hôm nay để trẫm thiết yến khoản đãi nàng.”
Vũ Văn Thần nghe thấy chỉ vung tay một cái,một hàng thị nữ lập tức cung kính địa đang cầm rượu ngon món ngon đi vào,từng món từng món bày biện trên bàn nhiều không kể xiết.Nhưng ở trong mắt Tuyết Vũ một chút phản ứng cũng không có.
“Vũ Văn Ung,ta tới tìm không là ngươi,ta muốn tìm là bạn tốt của ta,A Quái!” Nàng nghiêm mặt nhìn Vũ Văn Ung nói.
Vũ Văn ung nghe,khẽ cau mày,tiếp theo khoát tay chặn lại,mọi người lập tức lui ra.Trong đại sảnh rộng lớn thoáng cái chỉ còn lại hai người Vũ Văn Ung và Tuyết Vũ.Hai người nhìn nhau nhưng ai cũng không chịu lên tiếng,không khí nhất thời ngưng kết thành băng.
“Dương Tuyết Vũ,nàng rốt cuộc muốn nói gì?” Hắn im lặng nhìn nàng.
“Ta tới tìm A Quái,mặc dù ta không biết ta còn có tin hắn một lần nữa hay không. . . . . .” Nàng nghi ngờ nhưng nàng đã thật sự hết cách “Ta muốn tìm A Quái,xin hắn cho ta thuốc giải.”
“Nàng nên biết trẫm là Vũ Văn Ung,không còn là A Quái xưa kia.”Thân phận A Quái đối với hắn mà nói bất quá chỉ như một giấc mơ.
“A Quái ở cùng thôn dân đen với ta,ta từng thấy hắn giúp đỡ thôn dân,thấy hắn cứu một đứa bé trong thôn. . . . . .”
Vũ Văn Ung nghe,lập tức mở miệng phản bác nàng: “Chuyện tới hiện tại,nàng còn tin trẫm thật có đơn thuần? Trẫm vẫn luôn gạt nàng,lợi dụng nàng . . . . .”
“Ta biết! Nhưng ta biết bản tính của huynh không xấu!” Con mắt long lanh của nàng nhìn chăm chú vào hắn,mong hắn sẽ mềm lòng
“Vậy nàng có biết Vũ Văn ung và Cao Trường Cung trời sanh đã là kẻ địch,luôn sử dụng tất cả biện pháp tiêu diệt đối phương!Tuyết Vũ,nàng từng giúp qua trẫm, cho nên nàng muốn thế nào trẫm cũng sẽ đồng ý với nàng,nhưng duy chỉ có thuốc giải cứu Cao Trường Cung, trẫm không thể cho!” Hắn cho nàng câu trả lời như đinh đóng cột.
“Ta biết ta tới cầu xin huynh là rất ngây thơ,nhưng ngày đó tại ta huynh mới có hội thoát thân,cũng tại ta Lan Lăng Vương mới bị thương. . . . . . Huống chi huynh ở lại chỗ này chờ ta,cũng chứng minh huynh thật sự xem ta như bạn đúng không?”
Hắn nheo lại con ngươi,chế nhạo nói: “Nàng chỉ bằng một điểm nhỏ nhặt này ngàn dặm xa xôi tới gặp trẫm? Tốt,nàng muốn cứu hắn như vậy,trẫm sẽ cho nàng điều kiện cho trao đổi! Chỉ cần nàng ở bên cạnh trẫm một tháng,trẫm sẽ cho chàng thuốc giải!”
Tuyết Vũ nghe,sắc mặt thoáng cái trắng bệch: “Tứ gia chỉ còn sống không đến năm ngày,làm sao có thể chờ thêm một tháng?”
Vũ Văn Ung nghe nhất thời ngửa đầu cười to.”Không tới năm ngày? Có lẽ Lan Lăng vương mạng ngắn cũng là chuyện tốt,tránh để hắn tận mắt nhìn thấy trẫm công phá Lạc Dương,thẳng đảo nghiệp thành!”
Tuyết Vũ đang muốn giải thích thêm với Vũ Văn Ung,nhưng giật mình boong thuyền dưới chân lại đang di động.”Huynh muốn đưa ta đi đâu?”
“Thuyền này dọc theo Hoàng Hà tiến thẳng về phía nam,hội hợp cùng quân đội Đại Chu của ta tấn công Lạc Dương.”
“Không! Huynh bảo bọn họ ngừng thuyền lại,ta muốn xuống thuyền!” Tuyết Vũ đang muốn chạy đi,lại bị Vũ Văn Ung mạnh mẽ kéo trở lại.
“Trẫm sẽ không để cho nàng đi,bởi vì nàng là Thiên nữ,là người Đại Chu ta cần!” Mắt hắn đỏ như máu,lớn tiếng nói.
“Ta không phải! Đó là thôn dân nhận lầm!”
“Thật ra nàng có phải thật sự là thiên nữ không trẫm căn bản không quan tâm,trẫm cần là năng lực của nàng,một mình nàng đã có thể làm cho người trong thôn dân làng nghe lệnh! Dân gian không phải cũng lưu truyền một câu nói. . . . . . ‘ Người được Thiên nữ sẽ được thiên hạ ’ sao? Chỉ cần có nàng có thể phấn chấn lòng quân! Thiên hạ chính là của trẫm !” Hắn vô cùng ngông cuồng nói lại.
“Tại sao?Huynh tại sao lại muốn lợi dụng ta? Người trong thôn vì huynh mà bị thương vô số,chẳng lẽ huynh một chút đau lòng cũng không có?” Nàng không biết, tại sao hắn bây giờ trở nên đáng sợ như vậy?
“Tại sao đau lòng? Đây phương pháp tự vệ của trẫm!Thân đang ở chổ địch trẫm phải biết tự bảo vệ bản thân,nếu không hôm nay cũng sẽ không bình yên đứng ở chỗ này! Nếu không nàng cho rằng trẫm làm sao đăng cơ làm hoàng đế?”
“Nói dối là tự vệ,vậy giết người thì thế nào? Vậy vợ chồng chủ quán đã làm gì mà huynh phải giết bọn họ?”
“Đúng!Là trẫm giết,vậy thì thế nào? Bọn họ chết cũng không hết tội!” Hắn nói như rất có lý,rất chuẩn xác “Bọn họ thấy ta ngã bệnh,còn chuốc thuốc mê ta,tiếp đó họ lục túi của ta tìm thấy y phục quân Chu muốn tố cáo ta để lấy tiền thưởng.Là bọn họ muốn hại trẫm! Trẫm không giết bọn họ,người chết sẽ là trẫm! Trẫm không có lựa chọn khác,cũng không cần phải chọn! Đối mặt với người muốn giết mình,nếu đổi lại là nàng,nàng sẽ làm thế nào?”
Tuyết Vũ nhất thời cảm thấy buồn cười.Nàng cũng không biết nên trả lời vấn đề của Vũ Văn ung .
“Tuyết Vũ,trẫm biết nàng lòng dạ lương thiện,thấy bất luận kẻ nào gặp chuyện không hay cũng muốn giải cứu,cộng thêm nàng thật sự biết được rất nhiều,người ta xưng nàng Thiên nữ hoàn toàn xứng đáng.Nhưng nàng cần gì phải nóng lòng đi cứu Lan Lăng Vương? Không bằng nàng cứ ở lại bên cạnh trẫm,đợi trẫm nhất thống thiên hạ đến lúc đó nàng muốn cứu bao nhiêu dân chúng,trẫm sẽ cho nàng cứu bao nhiêu con dân,như thế nào?”
“Hoàng đế cao quý như huynh bên cạnh nhất định có rất nhiều trung thần,cần gì phải thêm ta nữa?”
Vũ Văn Ung nghe,nét mặt từ trước đến giờ kêu ngạo phút chốc bịt kín một tầng không biết làm sao: “Ta mặc dù là thiên tử Đại Chu nhưng nắm quền lớn trong triều là đại thần đương triều Vũ Văn Hộ,vì vậy đa số đại thần trên dưới triều đềi nghe theo lệnh của Vũ Văn Hộ chứ không phải trẫm.Ngay cả lần này trẫm xuất binh đánh Lạc Dương cũng phải bí mật hành động,không được để lộ cho tay chân ông ta biết.”
“Thì ra vị hoàng đế như huynh bị người khác thao túng.Huynh muốn ta giúp cũng có thể,nhưng huynh phải cho ta thuốc giải cứu Tứ gia trước!”
“Dương Tuyết Vũ,mạng Cao Trường Cung trẫm nhất định phải lấy!Cho nên nàng biết điều một chút làm thiên nữ của Đại Chu ta!” Vũ Văn Ung đột nhiên túm lấy tay Tuyết Vũ kéo nàng ra bên ngoài.Tuyết Vũ nhanh vùng vẫy muốn thoát khỏi Vũ Văn Ung kiềm chế ngược lại bị hắn siết mạnh ,cổ tay nhỏ bé trắng noãn cũng bởi vì thế mà ửng đỏ.
“Huynh muốn dẫn ta đi đâu?”
Vũ Văn Ung không trả lời,chỉ mạnh mẽ kéo Tuyết Vũ ra đại sảnh,để cô đứng trước mặt vô số quân Chu.Nàng lúc này mới cảm nhận được quyền lực cùng khí phách vương giả của Vũ Văn Ung.
“Trẫm muốn tuyên bố với mọi người,thiên nữ trong truyền thuyết đã xuất hiện! Tương truyền trong loạn thế nàng có thể giúp Vua đoạt được thiên hạ,nàng từng trị khỏi bệnh dịch tại thôn dân đen,biến nước bẩn thành nước trong,cũng từng làm kho lúa Đan Châu Thành đảo mắt rơi vào biển lửa! Hôm nay nàng đến quân doanh Đại Chu ta,Đại Chu được Thiên nữ giúp đỡ,chuyến này quân ta nhất định mạnh như vũ bão nhất thống Bắc Phương! Thiên nữ quy hàng,Đại Chu tất thắng!”
Lời Vũ Văn Ung vừa nói ra,sĩ khí lính Chu được nâng lên cao,tiếng hoan hô như sấm bên tai,khí thế hừng hực đến Tuyết Vũ cảm thấy sợ. . . . . .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét