Danh Sách Trang

20 thg 8, 2013

[Đọc Truyện] Lan Lăng Vương - Chương 12 - Trần Ngọc San

Tuyết Vũ thấy nhất thời không thể kìm lòng cảm động đến mắt ứa lệ: “Nếu như bà nội của ta thấy được cảnh này nhất định sẽ tự hào về ta!”

A Quái đứng yên lặng một bên thấy nụ cười hồn nhiên của Tuyết Vũ,trong lòng dần dần cảm thấy nàng khác với các nữ tử bình thường hắn gặp.Một đám con nít đột nhiên chơi đùa chạy qua trước mắt hắn,ánh mắt A Quái lập tức rơi vào trên người đứa bé,trong mắt không tự chủ toát ra dịu dàng hiếm thấy.



“Tuyết Vũ cô nương!”

Đang lúc Tuyết Vũ đang sa vào trong cảm động,bà nội Hiểu Đông đột nhiên từ phía sau gọi tràn đầy tinh thần đi về phía nàng.”Nhờ có cháu chúng ta mới có thể giành lại được sự sống đã mất,cháu thật sự là đại ân nhân của chúng ta,mọi người uống nước của cháu thân thể khỏe hơn rất nhiều.”

“Đúng vậy,không còn ôn dịch,Lan Lăng Vương cũng sẽ không giết chúng tôi,chúng tôi được cứu rồi,cho nên Tuyết Vũ cô nương tất cả mọi người nói cô chính là thiên nữ của chúng tôi!” Hiểu Đông nói tiếp đi.

Tuyết Vũ đột nhiên nhớ tới bà nội từng nói cho nàng biết,nhưng theo trực giác nàng vẫn phủ nhận với mọi người: “Thiên nữ? Không phải đâu. . . . . . !”

“Đây là một truyền thuyết lâu đời không biết từ lúc nào lưu truyền tới nay.Khi dân chúng lầm than khốn khổ hậu nhân thiên nữ vu tộc sẽ đến cứu vớt muôn dân. Nàng có thể biến nước bẩn thành nước trong,nàng còn có thể đuổi đi bệnh ôn dịch,cứu vớt người trong cảnh tuyệt vọng! Cho nên cô nương nhất định chính là Thiên nữ.”

Nãi nãi dùng giọng êm tai nói ra truyền thuyết lâu đời,bọn nghe cũng rối rít đi lên trước,tre già măng mọc quỳ lạy dập đầu cảm ơn Tuyết Vũ,để Tuyết Vũ nhất thời luống cuống chân tay,bởi vì nàng cảm thấy mình không có năng lực thần kỳ giúp đỡ người nghèo chẳng qua là chuyện nàng phải làm mà thôi.

A Quái im lặng đứng trong góc lẳng lặng quan sát Tuyết Vũ được bọn người trong thôn kính yêu,không lâu sau trong mắt của hắn lóe lên tia tính toán quỷ dị.

“A Quái,tới chơi với tụi cháu!” Đứa bé đột nhiên chạy đến kéo A Quái,A Quái cũng hiền hoà gia nhập trò chơi,vui vẻ chơi đá cầu.

Trời mới vừa tối mọi người ngồi vây quanh chậu than trên chiếu trải lên mặt đất,vui vẻ uống rượu chúc mừng,trên mặt tất cả đều là vui sướng thỏa mãn,hoàn toàn quên lãng trước đó bọn họ suýt gặp thần chết.

Đang lúc không khí vui đến đỉnh điểm,đột nhiên truyền đến một trận dồn dập tiếng gót sắt,boong boong,mấy đứa bé bị dọa đến lớn tiếng gào khóc,tiếp nữa Cao Trường Cung đã dẫn một đám kỵ binh tới,phá vỡ không khí hòa thuận vui vẻ vốn có trong thôn.

A Quái thấy nhanh nhạy trốn lẫn vào trong đám thôn dân,bất động yên lặng theo dõi kỳ biến.

“Tứ gia,trong thôn đã không còn ôn dịch,ngài nên tuân thủ lời hứa,buông tha những thôn dân vô tội này.” Tuyết Vũ che trước mặt kỵ binh,lanh lẹ nói,vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Cao Trường Cung thấy trải qua bảy ngày Tuyết Vũ cũng không có dấu hiệu nhiễm bệnh,tảng đá lớn treo trong lòng rốt cuộc có thể để xuống.Nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của nàng hắn cố gắng nén xuống trầm giọng nói.”Có gian tế Chu quốc trốn vào trong thôn cho nên chúng tôi đặc biệt đến đây truy bắt.” Thấy Tuyết Vũ thẳng thắng với Cao Trường Cung,mà bộ dạng cương quyết của Cao Trường Cung cũng làm Tuyết Vũ nhượng bộ ba phần,điều này không khỏi khiến A Quái hoài nghi nàng có phân lượng trong lòng Cao Trường Cung.

“Gian tế? Nơi này đa số đều là dân đen bị vứt bỏ,ngài có thể đoán sai ? Các người phong thôn bảy ngày,nơi này không có ai ra vào làm sao có gian tế? Tứ gia,ngài có chứng cớ không?”

Chỉ thấy Cao Trường Cung mắt lạnh quét về phía mọi người,tất cả đều dùng ánh mắt vô tội sợ sệt nhìn Cao Trường Cung,hoảng sợ không biết làm sao.

“Trước lựa ra thôn dân nơi đây,còn người ngoài lai lịch không rõ toàn bộ bắt lại cho ta!”

Cao Trường Cung ra lệnh,An Đức Vương cùng đám người Đoạn Thiều liền bắt đầu tra xét thân phận đám dân đen.Không bao lâu giữa đám đất trống có một đám người cao to áo quần rách nát,đang bị quân lính Tề quốc dùng trường mâu vây bắt,không khí khẩn trương.Mà A Quái cũng ở trong đó,chỉ thấy hắn cúi đầu yên lặng không lên tiếng.

Những dân đen khác bị lính tề ngăn ở bên ngoài,Tuyết Vũ nhìn đám người giữa sân,trong lòng vừa lo lắng vừa giận Cao Trường Cung đối đãi bọn họ như thế.

“Những thứ vải rách này đều tìm được bên cạnh bờ sông.” Cao Trường Cung đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra một tấm vải rách màu đen,giơ cao về phía bọn họ.

Tuyết Vũ nhìn thấy trên miếng vải đen thêu đồ án,giật mình nói: “Hắc sắc tuần lộc?”

Cao Trường Cung mắt đột nhiên sáng như đuốc sáng như đuốc nhìn lại Tuyết Vũ nói: “Không sai!Hắc sắc tuần lộc,tức là quân phục cấm vệ quân Chu quốc! Những thứ vải rách này từ trong thôn dân đen trôi qua,mấy ngày qua đều bị chúng ta chặn lại,cô nương nói đi,trong thôn tại sao có y phục quân Chu?”

Lời vừa nói ra Tuyết Vũ và đám dân đen đều kinh ngạc,không dám tin,mà đám đại hán ai nấy cũng có vẻ mặt lo lắng,sợ hãi,chỉ có mỗi A Quái im lặng cúi đầu,mặt không chút thay đổi.

A Quái lãnh đạm ngược lại khiến Cao Trường Cung nghi ngờ,hắn chậm rãi bước đến phía trước,hai tròng mắt sáng ngời nhìn chằm chằm từng người trước mắt,cẩn thận xem kỹ mỗi một biểu tình trên mặt bọn họ.

Mắt thấy Cao Trường Cung càng đi càng gần mình,đầu của A Quái cúi thấp hơn,nhíu lại lông mày,siết chặt nắm tay tựa hồ nghĩ đối sách.

Cho đến Cao Trường Cung đi tới trước mặt A Quái,hắn dừng bước,đột nhiên đưa tay níu lấy cổ áo A Quái,A Quái đang muốn phản kích đột nhiên ngay sau nghĩ đến một chuyện kiềm chế bản thân bất động,để Cao Trường Cung tùy ý đánh mạnh một đấm ngã lên mặt đất,Tuyết Vũ đột nhiên vọt ra mạnh mẽ che giữa Cao Trường Cung và A Quái.

“Tứ gia,không nên! A Quái chỉ là dân chúng bình thường!”

Khi A Quái thấy Tuyết Vũ che trước người mình,nhìn Cao Trường Cung nhếch môi cười lạnh,cứ như tất cả phản ứng của Tuyết Vũ đều giống như hắn đoán.

“Nàng tại sao phải?” Cao Trường Cung lạnh lùng hỏi.

“Hắn là ta cứu,là ta đưa hắn đến thôn dân đen!”

“Chỉ vậy thôi mà nàng tin tưởng hắn?”

“Tại sao không tin hắn là người tốt,hắn không có làm bất cứ chuyện gì tổn thương chúng ta.”

Một Hiểu Đông đứng bên cạnh thấy,cũng  không nhịn được nữa đi đến xen vào nói: “Tứ gia,trong bảy ngày này chúng tôi đối mặt bệnh ôn dịch,đối mặt cuộc sống gian khổ,A Quái đã giúp đỡ chúng tôi quét dọn phòng,nấu nước nấu cơm,hắn đều sát cánh chiến đấu! Cho nên A Quái không có hại chúng tôi,hắn là bằng hữu của chúng tôi!”

Bọn tiện dân nghe Hiểu Đông ra mặt nói,cũng rối rít trăm miệng một lời giải thích với Cao Trường Cung,Cao Trường Cung không ngờ bọn họ xin cho tên đó,hơi ngẩn ra nhưng cũng nhìn thấy A Quái giương ánh mắt đắc ý.

“Tứ gia,hắn không phải gian tế,hắn chỉ là người câm đáng thương!” Tuyết Vũ đau thương cầu tình giùm A Quái.Cao Trường Cung thấy nàng khổ sở,lòng cũng khó chịu không thôi.

“Nhưng hắn chính là người ta muốn tìm!” Cao Trường Cung đi qua Tuyết Vũ nhìn về phía A Quái,mà A Quái cũng nghiêm nghị đối mặt hắn,hai ánh mắt sắc bén mạnh mẽ chạm vào nhau mơ hồ mang theo sát khí.

“Chỉ mò được một tấm vải rách trên sông sao? Tứ gia,ngài chỉ bằng một tấm vải mà phán định sống chết của một người,làm sao mà phục chúng,làm sao phục người trong thiên hạ?”

“Láo xược!” Dương Sĩ Thâm nhẫn nhịn Tuyết Vũ đã lâu,nhất thời không nhịn được rút kiếm muốn đặt lên cổ Tuyết Vũ,nhưng bị A Quái nhanh nhẹn đưa tay che ở trước mặt Tuyết Vũ.

“Không được tổn thương nàng!”

“Ngươi. . . . . . Có thể nói?” Tuyết Vũ sững sờ kinh ngạc nhìn A Quái,không thể tin được.

Cao Trường Cung bắt được cơ hội,giễu cợt nói: “Nàng còn nói hắn là bằng hữu của nàng,sẽ không lừa nàng,ngay cả hắn có thể nói chuyện hay không nàng cũng không biết,bắt lại cho ta!”

Tuyết Vũ hoảng sợ không biết nói gì,binh lính Tề nhanh chóng dùng đao gác lên cổ A Quái,hắn quay đầu lại nhìn Tuyết Vũ,ánh mắt sắc bén,khí độ bất phàm,so với bộ dạng dơ bẩn lúc trước đúng là một trời một vực.

Tuyết Vũ đang muốn nói thêm gì nữa,không ngờ mới tiến lên một bước đã bị Dương Sĩ Thâm dùng đại đao ngăn lại,dùng giọng cảnh cáo nói: “Đừng tưởng rằng cô đã cứu Tứ gia thì có thể xấc láo,mấy lần trước mặt mọi người khiêu chiến quyền uy Tứ gia.Nếu ngài ấy nghe theo lời cô,vậy còn uy tín của Tứ gia thì thế nào? Chúng ta muốn giết ai,ai cũng không ngăn cản được!”

Đám người lúc này mới rời khỏi thôn dân đen,nhưng một trận lộn xộn lại làm bàng hoàng lòng người trong thôn .

“Bắt ngươi,so với tưởng tượng của chúng ta thật dễ dàng.”

A Quái bị xiềng chân còng tay khốn khổ trong nhà tù,Cao Trường Cung đến gần nhìn vào hắn.

“Ngươi xác định,ta chính là người ngươi muốn bắt?” A Quái ngạo nghễ đứng thẳng nhìn ngược trở lại.Hai bên giằng co khí thế bức người,không ai nhường ai.

“Ta nghe người ta nói qua,trên tay ngươi. . . . . . có một vết sẹo.” Cao Trường Cung đột nhiên đưa tay bắt lấy tay A Quái kéo về phía trước,quả thật trên tay có một vết sẹo rõ ràng.Hắn lạnh lùng nói “Không nghĩ bị ta phát hiện sơ hở đúng không,ta còn tưởng rằng ngươi có thể nhịn không để lộ.”

“Thấy nữ nhân trong lòng mình yêu mến gặp nguy hiểm,ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn.” A Quái đột nhiên nói ra một câu,để lòng Cao Trường Cung nhất thời rối loạn.

“Có ý gì?” Hắn không vui hỏi hắn.

“Lúc ta chạy trốn đến Tề quốc mắc phải bệnh,là Tuyết Vũ cô nương cứu ta,đưa ta trốn khỏi sự đuổi giết của quân Tề.Lúc ngươi phát hiện ta đem vải rách bỏ vào trong nước để nó chảy vào Chu quốc để đám người đó nghĩ cách cứu viện,cũng đêm hôm đó ngươi đưa binh đuổi bắt ta nhưng cũng tình cờ để cho ta và Tuyết Vũ cô nương rơi vào trong động đất,ở cùng với nhau một đêm.” Hắn thích thú kể lại toàn bộ sự việc.Chỉ thấy Cao Trường Cung nghe,gương mặt tuấn tú càng ngày càng tối tăm,lúc này hắn càng thêm chắc chắn,Dương Tuyết Vũ vô cùng có thể là điểm yếu của Cao Trường Cung,tiếp theo cố ý nói thêm mập mờ:

“Đêm hôm đó,nàng không ngủ không nghỉ chăm sóc ta,thay y phục cho ta,rửa mặt,lo lắng bệnh ta trở nặng. . . . . .”

“Câm miệng! Tuyết Vũ cô nương là thê tử kết tóc của ta,ta và nàng cưới hỏi đàng hoàng còn bái đường trước điện thần nữ oa,ta rất rõ nàng thiện lương đơn thuần,trạch tâm nhân hậu,nhưng nàng không biết ngươi là người nguy hiểm cỡ nào. . . . . .”

Cao Trường Cung đột nhiên kích động giải thích,nhưng A Quái đáp trả cắt đứt lời của hắn: “Thê tử kết tóc? Tại sao nàng ấy nói qua bảy ngày sau khi tiêu trừ dịch bệnh,nàng sẽ rời đi?”

Cao Trường Cung nghe,hổn hển kéo cổ áo A Quái,đai lưng của Tuyết Vũ thuận thế từ trên người A Quái rớt xuống,Cao Trường Cung khom lưng nhặt lên,thấy đai lưng,cảm xúc phức tạp nhất thời đồng loạt ùa đến cơ hồ bao phủ lý tính của hắn.

“Đây là Tuyết Vũ cô nương tặng cho ta.” A trách cố ý nói như vậy.

Cao Trường Cung nhìn chằm chằm A Quái,cố gắng đè xuống lửa giận đầy ngập,đem đai lưng thu vào trong ngực,tiếp theo có một tên quân Tề đi vào nói cho hắn biết Tuyết Vũ đang bên ngoài cầu kiến.A Quái nghe càng lộ ra nụ cười đắc ý.Bởi vì mặc dù hắn bị nhốt trong tù nhưng hắn hình như không thua Cao Trường Cung bất cứ điều gì.

Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của A Quái,Cao Trường Cung không muốn nghe tiếp A Quái nói thêm bất cứ lời gì,tức giận xoay người rời đi.

Tuyết Vũ lo lắng đi qua đi lại bên cạnh doanh trại chủ soái,lông mày cau lại có chút rầu rỉ.Lúc này vừa lúc thấy hai gã lính Tề đem chậu lửa đi qua nàng,nàng lập tức đi đến quan tâm hỏi thăm: “Tứ gia tính dụng hình với A Quái?”

Cao Trường Cung vừa lúc đi ra,còn chưa mở miệng đã thấy Tuyết Vũ nóng lòng điều tra tình trạng A Quái,gương mặt tuấn tú của hắn thoáng cái trầm xuống,lửa giận vừa mới đè xuống lúc này tất cả cùng bộc phát ra: “A Quái? Đến bây giờ nàng còn tin hắn là A Quái? Hắn lừa nàng!Tu Đạt chịu khổ đâu chỉ nghìn lần! Nàng biết trên người Tu Đạt có bao nhiêu ám tiễn không? Tám mươi bảy !” Nói tới vết thương trên người Tu Đạt,hắn giống như bị cái dùi đâm vào tim đau đớn không thôi.

Tuyết Vũ đột nhiên kéo tay áo Cao Trường Cung,khổ sở năn nỉ nói: “Muội biết Hộc Luật Tu Đạt rất quan trọng với Tứ gia,cũng thông cảm Tứ gia vì sao muốn diệt hết Chu quốc báo thù cho huynh đệ mình,nhưng muội không hy vọng Lan Lăng Vương không rõ thị phi giết người vô tội ! A Quái ,hắn cũng không muốn có chiến tranh ! Hắn chỉ muốn về nhà,trở lại bên cạnh hài tử của hắn!”

Không nghĩ Tuyết Vũ ăn nói khép nép cầu tình thay A Quái,điều này khiến Cao Trường Cung thấy càng thêm không vui,lạnh lùng vung ra bàn tay Tuyết Vũ: “Vậy còn hài tử Tu Đạt thì sao? Bọn chúng vĩnh viễn không gặp được mặt phụ thân của mình!”

“Vậy chuyện Tứ gia làm có gì khác biệt với Chu tặc?” Nàng đột nhiên buông ra ống tay áo của hắn,ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn hắn, “Muội cho rằng mình hiểu rõ Tứ gia,là một người có thể chịu khổ vì dân,suy bụng ta ra bụng người,không lạm sát kẻ vô tội là một vương gia thật tốt. . . . . . Nhưng muội lầm rồi! Huynh là người lạnh lùng vô tình chia rẽ gia đình người ta,trong mắt của muội,A Quái so với huynh còn thiện lương hơn.”

“Ở trong lòng nàng,ta còn không bằng tên Chu tặc kia?” Tất cả mọi người trên thế gian này có thể lên án hắn,hiểu lầm hắn,nhưng chỉ có Tuyết Vũ thì không được.

“Đúng!Huynh ngang ngược không nói đạo lý,chính tay giết người vô tội,huynh không bằng. . . . . .”

Tuyết Vũ còn chưa nói hết,Cao Trường Cung đột nhiên đến gần nàng,thân thể to lớn trực tiếp épTuyết Vũ tựa trên bản đồ,ánh mắt mãnh liệt ngó chừng nàng. Nàng chỉ có thể theo bản năng đưa tay ngăn cản lồng ngực cường tráng quá mức đến gần,nhưng hơi thở nóng bỏng phái nam thành thục không những không làm cho nàng tỉnh táo lại,ngược lại khiến tim nàng đập rộn lên,muốn nhảy ra khỏi ngực.

Tuyết Vũ chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của Cao Trường Cung,tất cả lời muốn nói nhất thời nghẹn trong cổ họng,nói không ra nửa chữ .

“Không được … để cho Bổn vương nghe thấy lần nữa. . . . . . Bổn vương không bằng người nào!” Hắn vẻ mặt cậy mạnh,câu chữ rõ ràng đang ra lệnh”Nàng rất mù quáng Dương Tuyết Vũ!Nàng chỉ tin điều mắt nàng thấy,được,ta sẽ chứng minh cho nàng thấy nàng sai đến đâu,ta sẽ chứng minh để nàng biết thân phận thực sự của hắn! Ngày mai,ta cho hắn thi đấu một trận,chỉ cần hắn có thể thắng ta sẽ để cho hắn sống! Nếu không Tu Đạt chết thế nào thì hắn phải đền mạng thế đó!”

Hắn quẳng lại một câu,nhích ra không quay đầu lại rời đi,hắn biết chỉ cần một câu nói của Tuyết Vũ dễ dàng khiến hắn không thể khống chế tâm trạng,phương pháp tốt nhất là rời khỏi nơi này tránh xung đột với Tuyết Vũ .

Trên người còn lưu lại hơi thở đặc biệt của Cao Trường Cung,Tuyết Vũ sững sờ đứng nguyên chỗ,tai nóng mặt cũng nóng,một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn. . . . . .

Qua một đêm,gà gáy trời hừng sáng,Điểu Nhi líu lo.

Tuyết Vũ đi theo một gã lính Tề đi vào nhà tù trong doanh trại,vừa vào liền thấy tay chân A Quái đều bị khóa,bên cạnh còn đặt thức ăn nhưng hắn một miếng cũng không ăn.Thấy tình trạng trước mắt trong lòng lo lắng thay A Quái.

“Cao Trường Cung cho cô đến thăm ta?” A Quái nhìn Tuyết Vũ,vẻ mặt vốn nặng nề chuyển sang vui vẻ.

Tuyết Vũ không nói,quay đầu sang chỗ khác cầm lấy thức ăn.

“Cô không có nói. . . . . . cô và Lan Lăng Vương đã thành hôn. . . . . .”Giọng A Quái có chút bi thương

“Ngươi ăn một chút đi!”

Mắt thấy Tuyết Vũ không chịu trả lời thẳng vấn đề của hắn,hắn bỗng dưng nhíu mày không vui.

“Ta không phải cố ý gạt ngươi! Đây chẳng qua là kế tạm thời ban đầu vì muốn lẫn vào Chu quốc,căn bản không có thật! Huống chi ngươi cũng không nói với ta,ngươi có thể nói. . . . . .” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn có chút trách móc nhìn hắn.

“Đây là phương pháp bảo vệ tánh mạng,cô cũng biết nhà trọ đó xảy ra chuyện gì,nói nhiều sai nhiều biết đâu còn mất mạng.Ta thật sự người Chu quốc,ta lừa cô nhưng ta không phải gian tế.”

“Ta hiểu,trong loạn thế ngươi chỉ vì tự vệ cầu sinh,haizzz,người Chu quốc người Tề quốc chỉ khác tên nước,không nên gây chiến tranh,không nên bởi vì ngươi là người Chu mà giết,nhưng Tứ gia ngài ấy có chức vụ trong người,bất đắc dĩ mới. . . . . .”

“Cô đang lo lắng an nguy của ta,hay đau khổ nhận ra Lan Lăng Vương không giống người như cô tưởng tượng?”

Hắn lạnh giọng chất vấn,đang đợi đáp án Tuyết Vũ,nhưng Tuyết Vũ giống như nghẹn họng mãi cũng không nói gì.

“Nhanh ăn đi! Không ăn làm sao có sức chống đỡ qua ngày hôm nay?” Nàng cố ý  chuyển hướng đề tài.

“Ta đã không có lựa chọn nào khác,không ứng chiến chắc chắn phải chết! Dĩ nhiên,cho dù thắng hắn cũng sẽ không thả ta đi.”

A Quái buồn bã nói,Tuyết Vũ thấy vội cầm chặc tay của hắn giải thích : “Lan Lăng Vương không phải người như vậy! Huynh ấy đã đồng ý với ta!Ngươi sẽ bình an vô sự !”

Hơi nóng từ lòng bàn tay Tuyết Vũ truyền đến,khiến cho trái tim từ trước đến nay cô độc của A Quái giống như được rót vào một luồng nước ấm.”Nếu như ta có cơ hội đi,cô . . . . . sẽ đi cùng ta sao?Rời khỏi nơi đây đến Chu quốc!” Hắn trở tay cầm chặt tay nàng,giọng dịu dàng,trong mắt chân thành lạ thường dò hỏi.



Thấy Tuyết Vũ không nói,A Quái lại tiếp tục thăm dò: “Hay là cô muốn ở bên cạnh Lan Lăng Vương?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét