Bà nội sau khi nghe lời khen ngợi của Tuyết Vũ mới yên tâm xoay người đi trở về phòng,Hiểu Đông thấy thế vội vàng chạy đến cẩn thận đở bà vào bên trong nhà nghỉ ngơi: “Bà này,cháu sẽ tiếp tục cố gắng kiếm tiền mua thuốc tốt nhất chữa bệnh cho người.”
Tuyết Vũ biết Hiểu Đông làm tất cả cũng vì bà nội bệnh nặng,thôi,nàng cũng không muốn so đo với hắn nữa.Không lâu sau Hiểu Đông từ trong nhà chạy ra, không ngừng nói cảm ơn với Tuyết Vũ.
“Thật xin lỗi,ta hại cô nương rồi.”
“Đừng nói những chuyện này này,đúng rồi,ngươi biết gia đình người này không?” Tuyết Vũ chỉ vào nam tử hôn mê bất tỉnh nằm trên xe gỗ nói.
Hiểu Đông ngồi xổm người xuống,đánh giá hắn một lúc lâu,ngay sau đó nhướng mày: “Ta chưa từng thấy hắn,hắn không phải người trong thôn dân đen chúng ta!”
“Người trong thôn các ngươi nhiều như vậy,có thể ngươi không nhớ nỗi,hay có một ít người ngươi nhận không ra?” Nàng đến làng này để giúp hắn tìm người nhà nha.
“Ta lớn lên tại nơi đây,có người nào ta không nhận ra chứ?Quan sát thử xem! Nhìn y phục quả thật giống như người trong thôn dân đen,nhưng cô nương nhìn đi, bả vai hắn rộng thế,thân thể cao lớn,hai tay cũng không giống từng làm qua việc nặng,căn bản không thể là người trong thôn dân đen! Cô nương tại sao không trực tiếp hỏi hắn? Hỏi hắn nhà ở đâu!”
“Ta đã hỏi nhưng hắn không trả lời,ta nghĩ hắn. . . . . . có thể bị câm.”
“Cô nương ngay cả tên của hắn cũng không biết,cô còn quản khỉ gió gì?” Hiểu Đông xuy hừ một tiếng.
“Hắn có bệnh đấy! Nếu không hay là ngươi giúp đỡ cho hắn ở tạm nơi này!” Tuyết Vũ năn nỉ nói.
“Được rồi,trước phải tìm một cái tên cho hắn,nhìn kỳ quái thế,ta thấy gọi hắn là A Quái đi!” Hiểu Dông cảm khái khẽ thở dài “Thật ra cho hắn ở lại cũng không sống được mấy ngày,cô cũng nhìn thấy chúng tôi sống ở nơi thế nào rồi đấy.Ở chỗ này mỗi người đều không có tương lai,không có đường ra,cả đời đều là dân đen,vĩnh viễn không có ngày thoát khỏi.”
Hiểu Đông vừa mới dứt lời,ngoài thôn đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa kịch liệt,hai người lập tức chạy đến nơi có tiếng vó ngựa,chỉ thấy ngoài thôn dân đen đã bị nhóm lớn kỵ binh Tề quốc vây quanh.Ngoài thôn khẩu bốn phía chất đầy cỏ khô và cành củi,tất cả quân lính tay cầm cây đuốc sẵn sàng đón quân địch,xem ra bọn họ tính tiêu hủy cả thôn.
Cái chết đã bao phủ cả thôn dân đen.Cả đám thôn dân chẳng phân biệt được già trẻ,tất cả đều quỳ cầu xin khóc la đừng giết bọn họ,bọn họ sợ hãi ôm lẫn nhau,trong mắt đã không nhìn thấy hi vọng.Cao Trường Cung cưỡi ngựa phía sau đám kỵ binh,trong lòng cũng không đành lòng.Dù sao những người này sinh trưởng trong thôn dân đen,tình cảnh đủ đáng thương,hắn thật không muốn đuổi tận giết tuyệt!
Đột nhiên chạy ra một thôn dân cầu xin tha thứ,kỵ binh sợ hắn nhích tới gần theo phản ứng bản năng giơ lên trường mâu,không cẩn thận đâm bị thương bả vai thôn dân,tức thì máu tươi chảy ra,Tuyết Vũ bên cạnh thấy thế,không nhịn được chạy ra bảo vệ thôn dân,lớn tiếng thét: “Tại sao phải tổn thương người vô tội?”
Cao Trường Cung không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy Tuyết Vũ,hơi sửng sờ,ngay sau đó xuyên qua đám kỵ binh đi tới trước mặt Tuyết Vũ,Tuyết Vũ nhìn thấy hắn,không dám tin vào hai mắt của mình.
Hai người không nghĩ tới lần nữa gặp lại ở một nơi thế này. . . . . .
Nhớ tới hôm đó hắn liều mình nhảy xuống sông đào cứu nàng,trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ của hắn,nhưng hôm nay hắn lại tàn ác tuyệt tình mang theo binh mã tới đốt thôn! Hắn tại sao có thể làm vậy?
Dương Sĩ Thâm rất sợ Cao Trường Cung nhìn thấy Tuyết Vũ sẽ xử trí theo cảm tính,vội vàng giục ngựa tiến lên ngăn trở tầm mắt hai người.”Người trong thôn dân đen mắc dịch bệnh,vì phòng bệnh dịch lan tràn ảnh hưởng quân doanh bên cạnh,chúng ta phải lập tức đốt thôn! Người nào chống lại nhất định ghiết không tha!”
Thôn dân nghe vậy,tiếng khóc lại càng vang tận trời xanh,không ngừng dập đầu cầu xin,tràng diện cực kỳ bi thương.Tuyết Vũ cũng không nhịn được nữa,vòng qua Dương Sĩ Thâm,trực tiếp quỳ xuống trước mặt Cao Trường Cung : “Tuyết Vũ cả gan khẩn cầu Tứ gia thu hồi mệnh lệnh đã ban.”
Lời vừa nói ra,tất cả mọi người ngạc nhiên. Không nghĩ tới tiểu cô nương này lại xin thay bọn họ!
“Cô cho rằng cô là ai? Dám can đảm xin Tứ gia thu hồi quân lệnh? Tứ gia là tướng quân nước Tề,thôn dân đen vốn thuộc về ngài ấy cai quản. . . . . .”
Lời Dương Sĩ Thâm còn chưa nói hết, Tuyết Vũ lòng đầy căm phẫn bác bỏ nói: “Dân đen cái gì? Bọn họ cũng như tất cả mọi người!”
“Láo xược! Tại sao cô dám đem bọn họ so với Vương gia!”
“Tứ gia,ngã bệnh không nhất định sẽ chết,cũng không phải đáng chết! Ngài muốn trừ bệnh dịch tại thôn,thì xin mời đại phu tới chữa bệnh cho người dân trong thôn,chứ không phải giết bọn họ!”
Cao Trường Cung nghe vậy có chút chấn động bởi vì Tuyết Vũ nói không có sai,nhưng Dương Sĩ Thâm vẫn không muốn nhượng bộ,theo sát ở bên tai Cao Trường Cung giựt giây nói: “Tứ gia,nơi này có thể có gian tế Chu quốc,Tu Đạt liều chết cho chúng ta đầu mối,không thể dễ dàng buông tha,không thể để Tu Đạt chết không nhắm mắt!”
Đúng vậy,Tu Đạt và hắn thân như huynh đệ đã chết,hôm đó cứu hắn trở về Cao Trường Cung đã lập nhiều lời thề,phải dùng máu của tên kia trả nợ,nếu hoàng đế Chu quốc Vũ Văn Ung rơi vào trong tay bọn họ,hắn nhất định sẽ báo thù thay Tu Đạt! Mà đốt thôn dân đen này cũng vì Vũ Văn Ung có thể núp bên trong!
Mắt thấy Cao Trường Cung thật lâu không trả lời,Tuyết Vũ tim đập loạn nhịp nhìn hắn,trong mắt nổi lên tia cực kỳ thất vọng về hắn.Nàng lui từng bước về phía thôn dân,mở ra hai tay bộ dạng phải bảo vệ những thôn dân vô tội này.
Nàng ngước mắt không chút sợ hãi giằng co với ánh mắt lạnh lùng của Cao Trường Cung.Hai người bốn mắt tương giao nhưng không nói,không khí thoáng cái lạnh tới cực điểm.
Cao Trường Cung biết rõ cá tính của Tuyết Vũ,đụng phải người cường thế nàng tuyệt không nhượng bộ nửa phần.Gương mặt tuấn tú của hắn trầm xuống,hồi lâu mới mở miệng uy nghiêm nói: “Được,nếu cô muốn ta tha thôn này thì hãy trừ đi bệnh dịch,ta cho cô thời hạn bảy ngày,trong vòng bảy ngày nếu không thể diệt trừ dịch bệnh,ta sẽ đốt sạch thôn !Để ngừa ôn dịch lan tràn bất luận kẻ nào trong thôn cũng không được ra vào,nếu không giết chết bất luận tội,bao gồm cả cô Dương Tuyết Vũ!”
Cao Trường Cung dữ tợn trừng mắt nhìn Tuyết Vũ,ngay sau đó giục ngựa rời đi,khoảnh khắc xoay người trong mắt tràn lo lắng cho Tuyết Vũ.
Hắn cưỡi ngựa đến bên cạnh An Đức Vương,nhỏ giọng căn dặn,muốn binh lính của đệ cần phải lưu ý tình trạng sức khỏe của nàng,cũng bảo quân y tốt nhất bất cứ lúc nào cũng đợi lệnh,phải bảo đảm nàng trong bảy ngày tới bình yên vô sự.
Dương Sĩ Thâm bên cạnh dù im lặng không lên tiếng,nhưng trong lòng không thể hiểu nổi hành động của Cao Trường Cung .
Trong lòng Cao Trường Cung đã có đối sách,dù sao bệnh dịch cũng chưa diệt trừ,chỉ cần người kia còn ở trong thôn dân đen sẽ khó sống qua bảy ngày.
Đợi đoàn người Cao Trường Cung đi xa,Tuyết Vũ mới vội vàng đỡ thôn dân bị thương sang một bên,giúp người đó cầm máu băng bó vết thương.
A Quái vốn hôn mê bất tỉnh nằm trên xe gỗ,không biết tỉnh lại từ lúc nào,ánh mắt ranh mãnh lạ thường,tĩnh táo mà bình tĩnh lén dò xét tất cả chuyện vừa xảy ra trong thôn,cũng tinh tế phỏng đoán quan hệ giữa Cao Trường Cung và Dương Tuyết Vũ.
Bên ngoài thôn dân đen bị từng loạt hàng rào bằng cây mộc lan vây quanh,tất cả các cửa chủ yếu đều bị phong tỏa, trên tay bọn lính đều cầm trường mâu cùng đại đao,bầu không khí căng thẳng chán chường.
Mặc dù nói tạm thời thôn không bị đốt nhưng cửa thôn đã bị đóng căn bản không có lương thực để ăn,thi thể rửa nát cũng không có cách mang đến hậu sơn để thiêu,người chết cùng người sống tất cả đều sống cùng một nơi,chết bất quá chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nghĩ tới đây,bọn dân đen ai cũng buồn bã vô cùng bi ai.Tuyết Vũ không đành lòng,cố gắng khích lệ mọi người: “Chúng ta sẽ không chết ! Lan Lăng Vương phong tỏa thôn vì muốn ngăn dịch bệnh,chỉ cần chúng ta trị khỏi bệnh này,khôn còn dịch bệnh,bọn họ sẽ không có lý do tiếp tục phong tỏa thôn,cũng không có lý do đốt thôn ,không phải tất cả vấn đề đều được giải quyết sao?”
Bọn dân đen vô lực nhìn Tuyết Vũ,sâu trong lòng cảm thấy nàng căn bản là người si nói mộng,quái bệnh này đến nhanh phát bệnh cũng nhanh làm sao có thể trị lành? Tất cả bọn họ đều lắc đầu thở dài,tuyệt vọng rời đi,chỉ có Hiểu Đông theo sát bên cạnh Tuyết Vũ.Nhưng trong lòng Hiểu Đông cũng hiểu rõ,chết đối với bọn họ mà nói bất quá chỉ là chuyện sớm muộn,dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi.
Nguyệt bạch phong thanh,đêm tối vui vẻ so với không khí chết chóc trong thôn dân đen tạo thành thế đối lập.
Tuyết Vũ cả ngày bận rộn chăm sóc thôn dân nhiễm bệnh mãi cho đến nửa đêm còn chưa chợp mắt.Nàng cầm nước đi vào lều cỏ muốn xem một chút bệnh của A Quái,lúc này mới phát hiện không biết A Quái đi nơi nào.Nàng nóng lòng lập tức chạy ra ngoài tìm hắn.
“A Quái,ngươi ở đâu!Nghe thấy thì hãy trở lại! A!” Tuyết Vũ đi vào trong sơn đạo tối đen đột nhiên lảo đảo ngã xuống đất,nén đau nhói ở chân bò dậy,vừa lúc nhìn thấy sắc mặt của A Quái tái nhợt thở hổn hển ngồi dưới đại thụ,trong tay vẫn nắm chặc túi y phục của hắn.
“A Quái,ngươi làm sao vậy?” Tuyết Vũ dịu dàng đi đến hỏi thăm,tay nhẹ nhàng đụng vào thân thể A Trách,phát hiện cả người hắn rất nóng “Ngươi nóng lắm á, ta đở ngươi về. . . . . .”
A Quái thần trí đã mơ hồ,không cách nào phán đoán Tuyết Vũ trước mắt rốt cuộc là địch hay bạn hắn phòng bị vung ra tay Tuyết Vũ,xoay người muốn chạy trốn.
“Ngươi đi đâu? Ta biết ngươi muốn rời khỏi đây về nhà! Nhưng ngươi hiện tại đi không được! Bên ngoài tất cả đều là binh lính,bị bọn họ bắt sẽ nguy hiểm. Chúng ta đi về trước đi!”
Tuyết Vũ kéo A Quái,A Quái ngược lại càng thêm dùng sức vùng vẫy,hai người ngươi tới ta đi kéo giằng co,đột ngột giẫm phải khoảng không,ầm ầm ngã xuống một hầm ngầm vừa tối vừa ướt.
“Ai u!” Tuyết Vũ xoa chân đau,ngay sau đó tiến lên đở A Quái ngã xuống bên cạnh,chỉ thấy A Quái một chút phản ứng cũng không có,nàng hoảng sợ thăm dò hắn còn thở không,phát hiện hơi thở của hắn mỏng manh,trán thì càng ngày càng nóng.
“Cứu mạng! Có ai đó không?” Tuyết Vũ có chút rầu rỉ kéo cổ họng gào to nhưng trừ nghe thấy tiếng vọng của chính mình ra còn lại chỉ có âm thanh của côn trùng.
Tuyết Vũ không còn cách nào,đành phải đốt củi,lấy ra đai lưng trên người tỉ mỉ giúp A Quái lau mồ hôi trên trán. A Quái mơ mơ màng màng nhìn chăm chú vào Tuyết Vũ,có lẽ do bệnh sinh ra ảo giác,giờ phút này Tuyết Vũ khiến hắn cảm thấy ấm áp . . . . . .
Tuyết Vũ nhìn quanh bốn phía,thấy bên kia khe đá có giọt nước trong suốt nhỏ ra,vội vàng đi đến trước dùng hai tay múc nước cho A Quái uống.Sau khi A Quái uống nước xong,đôi môi dần dần không còn khô nứt,hai tròng mắt cũng khôi phục thần sắc,nhưng cơ thể vẫn nóng ran,Tuyết Vũ đành phải đem đai lưng thấm chút ít nước lạnh đấp lên trán A Quái.
Hắn giật mình nhìn thấy tất cả những chuyện Tuyết Vũ làm,có lẽ được nước lạnh thấm vào người thân thể của hắn từ từ thoải mái,hắn nhìn Tuyết Vũ trong lòng không khỏi có chút rung động.Một lát sau,hắn mới nhắm mắt lại yên tâm ngủ.
Tia nắng ban mai ấm áp cùng với luồng gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi vào trong hang động.
A Quái giống như nằm thấy ác mộng giật mình tỉnh dậy,mở hai mắt ra đã thấy tay Tuyết Vũ đặt trên trán mình,theo bản năng cảnh giác siết chặt tay Tuyết Vũ . Tuyết Vũ bị hắn đột nhiên tấn công sợ hết hồn.A Quái tự biết hắn phản ứng quá mức lập tức áy náy buông tay.
“Ta còn tưởng rằng ngươi không qua được tối qua,không nghĩ tới hôm nay sức lực của ngươi còn mạnh hơn hôm qua đó.”
Bị Tuyết Vũ nói như thế,A Quái ngồi dậy cảm giác mình đã hơi chút khôi phục sức lực,vô cùng kinh ngạc.Tiếp theo hắn hình như nghĩ đến chuyện gì, xoay người cầm lên túi y phục bối rối ôm nó vào trong ngực.
“Ngươi mới hết sốt cũng không còn nóng như ngày hôm qua,nóng tất nhiên phải uống nhiều nước,những thứ nước kia thẩm thấu dưới lòng đất vừa trong suốt vừa lạnh. . . . . .” Tuyết Vũ nhất thời ngừng lại lời muốn nói,tiếp theo đột nhiên la lớn”Ta hiểu rồi! Thôn dân cần dòng nước sạch!”
AQ còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì ,Tuyết Vũ đã mừng rỡ nắm chặt hai tay của hắn: “Ta đã có cách giúp ngươi,ngươi trước hết phải trị hết bệnh mới có thể giữ mạng về nhà, biết không?”
A Quái tim đập mạnh chưa kịp phản ứng,ngoài động đã truyền đến thanh âm của Hiểu Đông.Tuyết Vũ vội vàng lên tiếng hô to:”Hàn Hiểu Đông,chúng ta ở chỗ này a!”
Hiểu Đông nghe được thanh âm Tuyết Vũ,lập tức thả dây xuống kéo lên Tuyết Vũ và A Quái.
Mà A quái thừa dịp không ai chú ý,thuận tay đem đai lưng đắp trên trán lặng lẽ giấu đi.
Vừa về tới thôn dân đen,Tuyết Vũ liền triệu tập tất cả thôn dân đi tới khoảnh đất trống.Một bên bày biện mấy thùng nước bẩn.
“Bờ sông có nhiều thi thể động vật vứt đi chồng chất như núi,cho nên biện pháp chống lại nguồn dịch bệnh lây lan là tất cả mọi người phải bắt đầu từ nguồn nước.Tối hôm qua ta trong động uống được nước sạch,biết nước mưa rơi trên mặt đất thấm xuống nền đất,trải qua từng lớp đất đá,đến tầng dưới cuối cùng sẽ chảy ra nước trong ngọt thanh.Vì thế mọi người không được cho bệnh nhân uống nước bẩn nữa, biết không?”
Tuyết Vũ giải thích nhưng thôn dân nghe vẫn không hiểu.
“Muốn uống nước thì có thể ra phía sau bờ sông đem về nhưng không thể uống trực tiếp,ta dạy mọi người loại bỏ nước bẩn.Lấy một thùng gỗ,trước tiên lót dưới đáy thùng gỗ lớn một tấm vải,rồi sau đó cho cát vào,tiếp theo lại cho sỏi vào,nữa là hòn đá nhỏ,tiếp theo hòn đá vừa vừa,rồi đến đá lớn.Thùng gỗ này sẽ giúp chúng ta sau khi đổ vào nước sông bẩn,sẽ biến thành nước trong. . . . . .”
Tuyết Vũ vừa nói vừa cẩn thận làm mỗi một bước để các thôn dân nhìn,chỉ thấy nước bẩn sau khi được Tuyết Vũ đổ vào thùng gỗ chất đầy cát sỏi quả thật chảy ra dòng nước trong suốt.Thôn dân lần đầu nhìn thấy cảm thấy thật thần kỳ.
“Nước bẩn sau khi được lọc qua lớp cát sỏi nhiều tầng,nước bùn không thể lẻn qua được nên khi chảy ra sẽ là dòng nước không có bùn,nếu chúng ta nấu nên còn sạch hơn nước thường ngày mọi người hay uống.” Tuyết Vũ nghiêm túc giải thích,hoàn toàn không có phát hiện A Quái núp ở phía sau,một đôi sáng quắc ngó thẳng vào nàng.
“Có nước sạch bệnh dịch sẽ không lan tràn nhưng còn phải uống kèm nước cơm.” Tuyết Vũ cầm lấy một chén nước cơm trên bàn,bỏ thêm chút muối”Chỉ cần thượng thổ hạ tả,mọi người có thể khó ăn cơm,nên phải cho thêm chút muối vào nước cơm,mọi người không ngại thử một chút.”
Thôn dân nghe bắt đầu bàn luận xôn xao,nghi ngờ lời Tuyết Vũ,bởi vì … bệnh quái này quá kinh khủng,có thể chữa trị đơn giản vậy thì tốt?
Mắt thấy tất cả mọi người chần chờ không dám thử,Tuyết Vũ đang lúc không biết khuyên thế nào,bà nội của Hiểu Đông đột nhiên lướt qua đám người,lấy đi chén nước cơm trên tay Tuyết Vũ,ngửa mặt uống một hơi cạn chén.
“Dù sao thay vì chờ chết,ta tình nguyện tin lời của Tuyết Vũ cô nương ,ít nhất nàng cho chúng ta hi vọng!”
Nghe lời bà cụ nói thôn dân thoáng cái có hy vọng,rối rít đi đến uống nước cơm.Dù sao cũng đi tới tuyệt cảnh,uống thêm một chén nước cơm thì thế nào?
Tuyết Vũ vui vẻ,quay đầu lại thấy A Quái đứng cách đó không xa,nàng thuận tay múc một chén nước cơm,đi đến phía trước,đưa nước cơm đến cho A Quái.
A Quái nhìn Tuyết Vũ một cái sau đem chén nước cơm trong tay uống một hơi cạn sạch.
Mấy ngày qua đi,cơ thể vốn nóng rần của bọn họ quả thật dần dần khôi phục thể năng,tinh thần cũng càng ngày càng tốt.Ngay cả A Quái cũng thế,bọn họ càng ngày càng tin tưởng Tuyết Vũ thật có thể trị lành bệnh cho mọi người.Nhưng như vậy còn chưa đủ,cho nên Tuyết Vũ còn muốn bọn dùng vải bố nhúng vào rượu hùng hoàng,cùng nhau quét dọn trong ngoài thôn.
Mọi người cùng nàng quét dọn xong chưa kịp nghĩ,đã cùng nàng đến một khoảnh đất trống học làm xà phòng.
“Có lần ta đem một thùng dầu mỡ đặt ở bên ngoài,trùng hợp đại thẩm trong thôn đang đốt cỏ dại,tro rơm rạ cứ như vậy bay đến thùng dầu mỡ,không nghĩ tới cho tro rơm vào thùng dầu,sau khi động lại có thể tẩy đi thùng bẩn. . . . .” Tất cả mọi người tập trung tinh thần vào người Tuyết Vũ,nín thở lắng nghe Tuyết Vũ giải thích,A Quái nghe đầu cũng mơ hồ.
Tuyết Vũ nhìn thấy A Quái chuyên tâm như thế,nổi lên ý tưởng,sau khi cười gian một tiếng,thoáng cái đem tro phân bôi lên trên mặt A Quái,A Quái né tránh không kịp,Tuyết Vũ nhân cơ hội kéo tay của hắn,giội nước vào dùng sức rửa mặt giúp hắn, không nghĩ A Quái tẩy đi vết bẩn trên mặt lộ ra dung mạo tuấn tú.
“Wow!Không nghĩ tới thế giới ngoài thôn Bạch Sơn lại nhiều nam tử anh tuấn tiêu sái như vậy a!” Nàng nhướng mày khen ngợi A Quái,sau đó đi vòng vèo trở lại tiếp tục cúi đầu làm xà phòng.
A Quái đi tới trước chậu nước,nhìn cái bóng của chính mình trong lòng cũng âm thầm lo lắng.
Mấy ngày tiếp theo nửa,sức khỏe A Quái tốt hơn liền cùng bọn cùng nhau dùng cơm,cùng nhau làm việc,chỉ cần hai tay hắn có thể làm việc nặng đến đây hắn đều làm hết.Bọn họ từ từ cũng xem A Quái như một phần tử trong thôn.
Dần dần trong thôn dân đen có tiếng cười,từng nhà lần lượt mở cửa,có một số đi nấu cơm,một số đi phá củi,vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc nhà. Bảy ngày trôi qua không có bất kỳ người bệnh chết.Cả thôn xóm nhất thời tràn đầy sinh khí và hy vọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét