Danh Sách Trang

20 thg 8, 2013

[Đọc Truyện] Lan Lăng Vương - Chương 13 - Trần Ngọc San

Con ngươi của Tuyết Vũ vốn luôn lóe sáng giờ giấu đi một loại mất mát vô tận: “Đừng nói hươu nói vượn,lời nãi nãi tiên đoán rất chính xác,người hắn yêu là nữ tử khác chứ không phải ta,ta và hắn không thể  ở chung một chỗ.”

A Quái nghi ngờ đang muốn hỏi thêm,không ngờ binh lính đột nhiên xông vào,hung hăng kéo hắn ra ngoài,Tuyết Vũ thấy vội vàng đuổi theo.



Tuyết Vũ nhíu chặt lông mày đi theo phía sau,mỗi đi một bước lòng nàng cũng chìm xuống.

A Quái bị lính Tề dẫn tới nơi để quyết đấu,sau khi bọn lính cởi khóa sắt vốn còng trên chân hắn,tiện đà khóa thêm…một dây xích dài,để hắn có thể hoạt động trong phạm vi cho phép.A Quái thấy thế,vẻ mặt căng thẳng trong lòng đang tìm đối sách.

Mà người trong thôn dân đen bởi vì lo lắng an nguy A Quái,tất cả đều rối rít tìm đến,rất nhanh nơi này nhốn nháo cả đám người.

Tuyết Vũ đứng ở một bên dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Cao Trường Cung,mong đợi hắn có thể thay đổi quyết định,nhưng Cao Trường Cung vẫn giận trong lòng chuyện hôm qua nàng nói chuyện thay A Quái,không muốn nhìn thêm nàng lần nữa,trừng mắt mắt lạnh đi đến dừng lại trước mặt A Quái.

“Người ta nói Lan Lăng Vương cái gì là anh hùng khí khái,quyết đấu lại bắt đối thủ tay không tấc sắt,còn khóa xiềng chân,ngươi vậy đánh chết ta cũng không phục.” A Quái hừ một cái ngước mặt,giọng mỉa mai nói.

Cao Trường Cung cũng không cam chịu yếu thế,đôi môi đẹp xé ra nụ cười lạnh trả lời: “Ai nói ta muốn đánh với ngươi?”

“Hôm nay quyết đấu với ngươi , là nó!” An Đức Vương đi tới trong sân,vén lên miếng vải đen to,không nghĩ tới trong lồng tre lại là một con hổ lớn gầm gừ nghiến răng,rất là hung ác làm cho tất cả người ở đây thấy đều hoảng sợ!

“Không được!Tứ gia,ngài không phải nói cho hắn một con đường sống sao? Hắn sao có thể đánh thắng con hổ lớn này?” Tuyết Vũ gấp gáp lên tiếng ngăn cản .

“Nàng không thể nhìn thêm được nữa!” Cao Trường Cung chẳng những ngoảnh mặt làm ngơ lời ngăn cản của Tuyết Vũ,ngược lại nhàn hạ cùng đám người An Đức Vương ngồi xuống một bên,tính đứng ngoài cuộc chờ xem trò phấn khích người đấu với hổ.

Sau đó binh lính mở ra lồng tre,con hổ mắt thấy có cửa ra lớn tiếng gầm rống,nhất thời nổi thú tính chạy đến,mãnh liệt nhào về phía A Quái đứng ở giữa sân,A Quái xoay mình nhanh chóng né tránh,may bởi vì trên người con hổ giống như A Quái đều bị xiềng xích khống chế,A Quái có thể né ra nhưng con hổ bởi vì nhốt quá lâu,ngược lại bị kích thích mãnh liệt công kích,không ngừng nhào đầu về phía A Quái.A Quái chưa kịp trốn lại bị móng vuốt lớn của con hổ quét đến.Con hổ không chịu bỏ qua,thừa dịp A Quái ngã xuống đất nhanh chóng đấm mạnh đến một quyền,con hổ bị đánh một quyền nặng nhất thời bị đau lui về phía sau.

Thôn dân ở một bên thấy vậy trong lòng tất cả run sợ,mà Tuyết Vũ đang khẩn trương thay A Quái,toàn thân căng thẳng không dám thả lỏng,Cao Trường Cung ở  bên cạnh nhìn trong lòng giống như ăn giấm.

Không phải có giao tình sâu đậm,nàng tại sao có thể khiến hắn không vui?

Con hổ giống bị A Quái chọc giận,hai mắt đỏ ngầu liên tục nhào về phía A quái,A Quái chật vật né tránh.Tuyết Vũ nhìn không chịu nổi nữa,nàng dùng sức đẩy ra lên lính Tề ngăn cản mọi người,kéo lấy trường mâu của tên lính Tề không cẩn thận rơi xuống mặt đất,Tuyết Vũ nóng lòng nhặt lên thẳng tắp chạy vào trong sân,giơ lên trường mâu muốn đâm vào hướng con hổ,lung tung đâm trúng một mắt của hổ!Con hổ đau đớn rú lên lồng lộn,mất khống chế nổi điên giương nanh múa vuốt,nhưng ngoài ý muốn làm khóa sắc của nó và A Quái và tách ra.Nó lập tức nhào về phía Tuyết Vũ,Cao Trường Cung thấy thế hoảng sợ,lập tức tung người nhảy xuống nhưng còn chưa kịp chạy đến bên cạnh Tuyết Vũ,A Trách đã chạy ra phía trước che trước người Tuyết Vũ,nhanh như chớp rút ra chiếc đũa giấu trong tay áo,cắm thẳng vào cổ họng con hổ,con hổ hét thảm một tiếng,ngã xuống đất mất mạng,một lượng máu lớn ồ ồ chảy ra.

“Ngươi rốt cục xuất thủ,hoàng đế Chu quốc . . . . . . Vũ Văn Ung!” Cao Trường Cung lạnh lùng nói ra thân phận thực sự của A Quái.

Đương kim hoàng đế Chu quốc Vũ Văn Ung,con thứ tư của quyền thần Tây Nguỵ Vũ Văn Thái,có huyết thống Ti,làm việc quyết đoán rõ ràng,lòng dạ cực thâm là  tâm phúc đại họa nhức đầu nhất của Tề quốc,không nghĩ hôm nay lại rơi vào trong tay Cao Trường Cung !

Tuyết Vũ thấy thế,ngẩng đầu sợ hãi nhìn A Quái,trong lòng kinh sợ thì ra tất cả hoài nghi của Cao Trường Cung  đều là sự thật,bởi vì … thủ pháp này giống như đúc cách thức giết hai vợ chồng chủ quán trước đó.A Quái thân mang võ công,hắn là hung thủ giết người,hắn từ đầu tới đuôi đều lừa gạt nàng!

Chỉ thấy A Quái tập trung tinh thần ngẩng đầu nhìn thẳng Cao Trường Cung,hai người dùng ánh mắt sắc bén lạ thường giao phong,không khí trong tíc tắc cũng đông lại,cuộc chiến sinh tử phảng phất vô cùng căng thẳng.

“Tu Đạt nói cho ta biết,ngươi đi Đột Quyết mượn binh nhưng mãi cũng không trở về,ngươi không thể quay về chỉ có một nguyên nhân,đó chính là ở trong biên cương Tề quốc!Mấy ngày gần đây nơi tiếp giáp giữa quân Chu và Quân Tề bị dịch bệnh hoành hành,cấm vệ quân của ngươi hẳn đều bị ôn dịch mà chết ? Nhưng  ngươi có thể sống sót,thật là bội phục!”

“Thật không?”

A Quái cười quái quỷ khiến mọi người rùng mình,đột nhiên ám tiển ào ào như mưa bắn đến,binh lính Tề nơi đó nhất thời phản ứng không kịp,tất cả đều thét một tiếng ngã xuống.Cao Trường Cung thân thủ nhanh nhẹn,xoay vài vòng tránh mũi tên đang phóng xuống.

Bọn người thấy loạn tiễn bay tới,tất cả đều sợ hãi thét lên chạy trốn,Hiểu Đông cũng cuống quít kéo nãi nãi của mình tránh sang một bên,nhưng trong lúc hỗn loạn, vèo vèo mấy tiếng,đám dân đen cũng rốt rít trúng tên ngã xuống,lưng nãi nãi cũng trúng một mũi tên ngã xuống chết liền tại chỗ.

“Nãi nãi!” Tuyết Vũ bi thương,đang muốn chạy tới không nghĩ A Quái đột nhiên cầm chặt tay nàng, ánh mắt sáng quắc nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng.

“Đi theo ta!”

“Ngươi thật sự là hoàng đế Đại Chu? Ta tin tưởng ngươi. . . . . . Nhưng ngươi lại gạt ta!” Nàng khổ sở hất ra bàn tay A Quái,cũng không quay đầu lại chạy về hướng bên cạnh nãi nãi.

Không nghĩ Tuyết Vũ quyết tuyệt rời đi,bàn tay A Quái rơi xuống khoảng không,hắn không để cho cảm giác mất mác trong lòng kéo dài quá lâu,ngay sau đó lớn tiếng hạ lệnh: “Đưa Thiên nữ trở về nước!”Lời này vừa nói ra quân Chu mai phục trước đó ào đến muốn cướp đi Tuyết Vũ,Cao Trường Cung một bước xa chạy đến che chở trước Tuyết Vũ,không để cho bất kỳ quân Chu nào có cơ hội.Một trận hỗn loạn kéo dài,cách đó không xa quân Chu đang lắp sẵn tên vào cung,nhắm ngay Cao Trường Cung bắn đi,ai ngờ bị hắn phát hiện vung lên thanh kiếm ngăn cản không ít mũi tên bay đến,nhưng cuối cùng né tránh không kịp trúng một mủi tên,đâm sâu vào trên đầu vai.

A Quái liếc thấy Cao Trường Cung trúng tên,đắc ý giương lên mày kiếm,tiếp theo giật xuống sợi dây truyền trên cổ,nhét vào trong tay Tuyết Vũ: “Ta ở Đan Châu Thành chờ nàng.”

Tiếp theo A Quái nhanh chóng cùng đám lính Chu rút lui,Tuyết Vũ nhìn Cao Trường Cung trúng tên,ôm chặc hắn không biết làm sao,đám người An Đức Vương thấy tất cả lo lắng chạy đến đỡ,chỉ thấy Cao Trường Cung chảy thật nhiều máu,tiếp theo rơi vào hôn mê ngất trên người Tuyết Vũ .

Đoạn Thiều nhướng mày,dùng lực xé mở áo Cao Trường Cung,mọi người hoảng sợ thấy vết thương không ngờ đột nhiên biến thành màu đen,nhất thời sắc mặt tất cả biến đổi.

“Đầu tiễn có độc. . . . . .” Dương Sĩnh Thâm còn chưa nói hết,An Đức Vương lmạnh đè lại đầu vai hắn,ý bảo hắn không nên nói toạc ra,dùng sức chém xuống một góc áo băng lại vết thương trên vai hắn.

“Ta lập tức hộ tống hắn trở về doanh,Vũ Văn Ung giao cho ngươi!” An Đức Vương nhìn Dương Sĩ Thâm đơn giản căn dặn vài câu,sau đưa Cao Trường Cung lên ngựa,cùng Đoạn Thiều khẩn cấp giục ngựa rời đi.

“Thật xin lỗi,là ta hại Tứ gia,là ta hại nãi nãi!” Tuyết Vũ nhìn thấy rất nhiều thôn dân vô tội chết thảm,còn có Cao Trường Cung thân trúng độc tiễn,trong lòng đau lòng tự trách không thôi,khóc lóc nức nở nói xin lỗi.

Hồi trước nãi nãi của nàng thường mắng nàng không có mắt nhìn người,cô cũng không thèm để ý,hiện tại nàng cảm giác mình thật ngu xuẩn!

“Bắt lại cô gái này!” Dương Sĩ Thâm tức giận ra lệnh,Tề binh liền nhanh tới bắt lấy Tuyết Vũ”Nếu Tứ gia có gì bất trắc,cô nhất định phải chết!”

Tiếp theo Dương Sĩ Thâm tức giận phất tay áo,dẫn mấy tên binh Tề giục ngựa đuổi bắt Vũ Văn Ung,để lại xung quanh một bãi hoang tàn .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét