Danh Sách Trang

21 thg 8, 2013

[Truyện] Thái Hậu 15 tuổi - Chương 9

Uống thuốc.
Đang lúc hai người đều chìm trong suy nghĩ riêng thì bên tai truyền đến một hồi lách cách không dứt của tiếng châu ngọc va vào nhau.
Bức rèm châu lần nữa bị người vén lên, một cung nữ mặc y phục hồng nhạt, thắt lưng bằng gấm màu đỏ, khuôn mặt vui vẻ uyển chuyển đi vào phía trong điện.
Trên tay nàng còn bưng một cái khay sơn đỏ, ở trên bày một cái chén mạ vàng không ngừng phát ra mùi vị đặc biệt. Mùi vị đó hăng hăng, chỉ vừa ngửi được, mọi người cũng cảm thấy cổ họng bắt đầu khó chịu.
” Nô tỳ tham kiến hoàng thượng” Nâng cái khay cao lên, cung nữ chậm rãi khuỵ chân xuống , nhẹ nhàng thi lễ, giọng nói êm dịu mê người, phong thái tao nhã vô cùng.

Không hổ danh là cung nữ đắc ý nhất bên cạnh yêu nữ kia, từng hành động đoan trang thanh nhã, rất có quy tắc, mà lại toát ra khí chất mê người, so sánh nhiều cung phi còn xinh đẹp quyến rũ hơn. Đây là gần mực thì đen sao? Phượng Dật trong lòng cười lạnh . Quả là, cùng chung một chỗ với yêu nữ kia, cũng không có gì tốt!
Cố ý cho nàng quỳ lâu một chút, đến lúc thấy tay ngọc bưng khay bắt đầu run run, hắn mới giơ tay lên nói ” Miễn lễ, bình thân”
” Tạ ơn hoàng thượng” Cung nữ chậm rãi đứng dậy, vẻ đoan trang thanh nhã vẫn như cũ, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, từ tốn đi lại trước mặt Phượng Dật, mang cái bát đưa tới trước mũi hắn, khom người nói ” Hoàng thượng, đã đến giờ uống thuốc”
Mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, Phượng Dật bất giác cao mày, ngửa người ra sau.
” Cứ để đấy, trẫm đợi thuốc nguội bớt sẽ uống” Hắn chỉ tay lên bàn bên cạnh, miễn cưỡng nói .
Cung nữ lắc đầu, giơ chén thuốc cao lên , kiên định nói ” Bẩm hoàng thượng, thái hậu đã căn dặn, nô tỳ phải tận mắt nhìn thấy hoàng thượng uống xong mới có thể rời đi”
Phượng Dật – nét mặt đanh lại, miễn cưỡng đưa tay tiếp nhận chén thuốc , ánh mắt do dự, nhìn cái chén đen như mực một lát, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, hắn nhắm mắt lại, nín thở đem cái bát đen tuyền trút vào trong miệng, sau đó ném chén không lên bàn trước mặt cung nữ, hung hăng trợn mắt nhìn nàng, ánh mắt như nói – uống xong rồi, ngươi có thể đi được chưa?
Cung nữ lại lắc đầu, trên mặt bày ra một nụ cười trước sau như một, từ tốn nói
” Bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương còn nói, xin ngài phải nuốt hết thuốc xuống mới được. Phải biết rằng, mỗi vị thuốc đều do người khác vất vả trồng nên, lại do thái y tốn bao tâm sức mà chế ra, dù là lãng phí một giọt, cũng là vô cùng có lỗi!”
Khóe môi Phượng Dật nhếch lên, siết chặt nắm tay đến nỗi các khớp xương đều hiện rõ, móng tay bấm vào thịt, giống như đang cố nén muốn bóp chết yêu nữ kia.
Một lát sau, hắn ngửa đầu, nuốt hết thuốc trong miệng xuống, sau đó há miệng trống trơn cho cung nữ xem, nghiêm mặt nói ” Trẫm đã uống xong, xin hỏi Lục Ngọc cô nương, mẫu hậu còn gì căn dặn không?”
” Đã hết. Hoàng thượng chịu hợp tác, thái hậu nương nương đương nhiên là cực kỳ hài lòng, không còn gì để nói” Cung nữ cúi đầu, dịu dàng nói. Vừa cúi đầu, liền có một tia vui vẻ ánh lên trong mắt nàng.
Thu hồi cái bát trên bàn, nàng cúi người nhẹ giọng nói “Nô tỳ xin cáo lui “. Nói xong liền bước nhanh rời đi.
Nếu không đi liền thì có lẽ đã không nhịn được bởi nàng đang rất muốn cười to lên!
Thái hậu nương nương dĩ nhiên đoán được phản ứng của hoàng thượng không sai tí nào. Quá thần kỳ! Nàng càng thêm khâm phục người.
Đắng
Cung nữ vừa mới bước một chân ra khỏi điện , Phượng Dật mới vừa rồi vẻ mặt còn phẫn nộ, bất thình lình nhảy dựng lên, mặt mũi vặn vẹo, miệng há to, một tay nắm cổ, chạy tán loạn khắp phòng, khẩn trương kêu lên ” Nước! Nước! Nước ở đâu? Trẫm muốn uống nước!”
Lý Ti Thần bị những hành động của hắn làm cho kinh hãi, lập tức đi theo sau Phượng Dật, lo lắng hỏi” Hoàng thượng, làm sao vậy? Ngươi sao thế?”
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó, ngũ quan méo mó, khóe mắt thấp thoáng có nước mắt trào ra, bộ dạng rất khổ sở.
Có phải…là thái hậu hạ độc trong chén thuốc không? Lý Ti Th ần thầm nghĩ. Nhưng mà không hợp lý! Cho dù có ý đồ mưu phản, có cần làm chuyện táo bạo như vậy không?
Sau khi chạy một vòng, Phư ợng Dật quay lại chỗ ngồi, cầm lên ngọc bôi bị hắn ném lên bàn, đem chút nước còn sót lại rót vào trong miệng. Hắn thống khổ khẽ nói “Đắng…Thật đắng! Thuốc này ..thật đắng!”
Khuôn mặt của Lý Ti Thần giật giật, hắn muốn thổ huyết hỏi ” Hoàng thượng, chỉ vì thuốc rất đắng thôi sao?”
Còn làm đến mức như vậy? Có cần khoa trương như thế không? Không phải chỉ là một chén thuốc thôi sao? Một đại nam nhân chỉ vì uống một chén thuốc đắng mà kêu la thành như vậy, nói ra người khác không cười chết mới lạ!
Phượng Dật lườm hắn một cái– ngươi nếm thử mới biết đắng như thế nào! Miệng đều bị tê cứng, lưỡi hắn bây giờ không nghe bản thân sai bảo, chỉ có thể dùng ánh mắt bảo Lý Ti Thần .
” Hoàng thượng..”
Cung nữ, thái giám ở ngoài điện nghe thấy tiếng kêu vội chạy vào đây, nhìn thấy hoàng đế không hề có hình tượng cũng không hề sợ hãi, vì đã thành thói quen.
Phượng Dật nắm một thái giám hỏi: ” Mứt hoa quả đâu? Trà đâu? Có cái gì nhanh mang lên cho trẫm!”
Một cung nữ tiến lên, lúng túng cúi đầu nói ” Bẩm hoàng thượng, sáng sớm hôm nay, thái hậu nói muốn ăn mứt hoa quả, sau đó mang đi toàn bộ mứt hoa quả ở Ngự Thiện phòng. Còn mứt mới mua, ít nhất cũng phải chờ qua Ngọ thiện (1) mới đưa vào cung!”
Yêu nữ! Lại là việc tốt ả làm ra! Phượng Dật căm hận nghĩ, mối hận với Nam Cung Xuân Yến bất giác lại tăng thêm.
“Vậy trà thì sao? Không lẽ cũng bị thái hậu uống sạch ?” Hắn tức giận hỏi.
” Hoàng thượng, trà tới !” Lời còn chưa dứt, tiểu cung nữ vừa dâng trà lúc nãy ,trên tay bưng một bình trà mới pha chạy vào trong điện.
Lý Ti Thần vội vàng nhận lấy, rót một chén đưa tới trước mặt hắn nói” Hoàng thượng, đừng tức giận nữa, uống trà trước cho đỡ đắng!”
Phượng Dật liền cầm lấy há miệng uống vào.
” Hoàng thượng cẩn thận, trà này vừa mới pha, còn chưa nguội bớt—”
Tiểu cung nữ còn chưa nói xong, Phượng Dật đã đem trà mới rót vào miệng phun hết ra ngoài, la lên ” Nóng quá” Tiếng la so sánh lúc nãy còn lớn hơn mấy phần, ngọc bôi trong tay cũng rớt xuống đất.
Xong ! Trải qua một lần đắng một lần nóng, lưỡi hắn đã hoàn toàn mất đi cảm giác!
” Nô tỳ…nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!” Tiểu cung nữ sợ đến tái mặt, vội vàng quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin, giọng nói cùng thân thể run lên.
“Việc này không liên quan đến ngươi” Phượng Dật lạnh lùng nói.
“Nam – Cung – Xuân – Yến !” Cố nén lại đau buốt trên đầu lưỡi và vị đắng còn sót lại trong cổ họng, hắn càng nghĩ càng giận, cực kỳ phẫn nộ gầm lên ” Yêu nữ kia, là ả! Khẳng định là ả! Nhất định là ả hạ lệnh bỏ đi mật ong trong thuốc, lại còn tăng thêm hoàng liên (2)!”
————–
Nguyên nhân.
Lý Ti Thần hết sức thận trọng quan sát sắc mặt xanh mét của Phượng Dật một hồi, sau đó giả vờ cầm chén trà lên uống , thấp giọng hỏi ” Hoàng thượng, ngươi đỡ chút nào chưa?”
Phượng Dật quay đầu lại, ánh mắt u ám liếc hắn , ý nói – ngươi nghĩ sao?
Lý Ti thần vội vàng ngậm miệng, cúi đầu uống trà.
Nhưng mà, chỉ cần nhớ lại cảnh rối loạn lúc nãy, hắn liền nhịn không được, khóe miệng cong lên, lại muốn cười.
Không nghĩ tới hoàng thượng trước mặt người khác luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, vậy mà lại bị thái hậu chơi khăm tới bi thảm như thế! Thấy cung nữ, thái giám trong Phượng Cung không hề kinh ngạc khi thấy hắn như vậy, Lý Ti Thần khẳng định việc này đã xảy ra nhiều lần. Tại sao trước kia hắn đến lại không xem được kịch hay như thế nhỉ? Thật là đáng tiếc!
Hai tia nhìn sắc bén xuyên thấu chén trà, bắn thẳng về phía Lý Ti Thần, truyền đạt thông tin ” Ngươi không muốn sống ư?”
Để chén trà xuống, bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt như đang bốc cháy hừng hực của Phượng Dật, Lý Ti Thần bất giác rụt cổ lại, cố gắng nín cười, thiếu chút nữa làm hắn chết nghẹn.
” Muốn cười thì cười đi, đừng cố nén, trẫm sẽ không trách ngươi ” Phượng Dật nhìn hắn, lạnh lùng nói. Ở khóe miệng hắn giắt một nụ cười nhạt nhưng làm người ta cảm giác vô cùng sợ hãi.
Đúng vậy, Phượng Dật không trách hắn, nhưng từ nay về sau sẽ vô cùng khinh bỉ Lý Ti Thần, trả đũa hắn, cho hắn sống không bằng chết, khiến cho hắn ân hận lúc đầu đã làm vậy.
Phượng Dật vừa há miệng, mùi thuốc nhàn nhạt lập tức tỏa ra. Mặc dù đã uống cách đây một nén nhang, nhưng người khác có thể từ mùi vị đó đoán ra được thuốc khó uống đến thế nào.
Lý Ti Thần cúi đầu, vội nói: ” Thần không dám”
Hắn còn trẻ, vẫn chưa chiêm ngưỡng hết mỹ nữ khắp thiên hạ, còn chưa hưởng thụ đủ, phụ thân cũng chờ hắn báo hiếu , cho nên hắn không thể ngu ngốc tự tìm đường chết.
Phượng dật hừ lạnh một tiếng, khen hắn thức thời.
” Nhưng mà hoàng thượng” Lý Ti Thần lại nâng cao chén trà, liếc hắn một cái,sau đó nói ra suy đoán của bản thân” Có lẽ, thái hậu hạ lệnh bỏ đi mật ong trong thuốc chỉ vì tăng cường dược tính. Dù sao, ngươi vừa mới thành thân, lạnh nhạt với các vị tân nương quá lâu cũng không phải chuyện tốt”
Phượng Dật cầm bình trà tự rót cho bản thân một chén, sắc mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú nước trà xanh lóng lánh, thản nhiên nói ” Ti Thần, bây giờ trẫm rất nghi ngờ, ngươi có thể là gian tế do yêu nữ đó phái đến bên cạnh trẫm”
Lý Ti thần ngẩn người ra một hồi.
“Không có chuyện đó!” Hắn bỗng nhiên đập bàn, đứng dậy nhìn Phượng Dật, hét lớn ” Tại sao ngươi có thể nghi ngờ ta! Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mười mấy năm tình cảm có thể vì một nữ nhân mà thay đổi ư?”
” Mười mấy năm tình cảm?” Phượng Dật khẽ nhếch môi, phát ra một tiếng cười nhạo, sắc mặt lạnh băng, lãnh đạm nói: ” Mẫu phi của trẫm bầu bạn bên cạnh phụ hoàng hơn mười năm, mẫu phi mến mộ phụ hoàng anh minh quyết đoán, phụ hoàng cũng khen ngợi mẫu phi hiền thục dịu dàng, hai người tương thân tương ái, luôn làm cho người khác cực kỳ ngưỡng mộ. Nhưng số phận của mẫu phi ra sao ? không phải là thê thảm vô cùng ư !”
Năm ngón tay nắm chặt chén trà, tiếng nói của hắn trầm thấp, bi thương có thể làm người khác đau lòng ” Từ khi yêu nữ đó xuất hiện, mẫu phi liền bị đày vào lãnh cung, mấy lần cầu kiến phụ hoàng cũng không được.Mà lần gặp mặt cuối cùng, là do phụ hoàng chủ động, ban thưởng rượu độc cho mẫu phi tự vẫn!”
” Nhưng ..nhưng đó là vì Nguyên phi mấy lần bất kính với hoàng hậu, cho nên mới bị…” Lý Ti Thần thận trọng giải thích.
“Mấy lần bất kính có thể ban cho tội chết sao?” Phượng Dật cười lạnh nhìn hắn, hàn ý trong mắt đủ làm đông người ta thành khối băng ” Dù sao nhất dạ phu thê bách dạ ân (1), tình nghĩa phu thê mười mấy năm, chẵng lẽ chỉ vì mấy lần bất kính nho nhỏ có thể quên hết ư? Hơn nữa, phụ hoàng có lo lắng cảm giác của trẫm lúc đó sao? Khi đó, trẫm đang bị bệnh nặng, phụ hoàng không sợ chuyện đó đả kích lớn đến trẫm ư ? Không sợ trẫm chịu đựng không nổi cũng đi theo mẫu phi sao?”
” Ơ—” Lý Ti Thần bị lạnh lẽo làm cho run rẩy, lúng túng sờ sờ cái mũi, nâng chén trà lên ngượng ngập nói ” Chuyện này ta vô phương giải thích”
Thu hồi ánh mắt lạnh băng, sau đó uống chút trà vừa nguội bớt, lưỡi đã dần khôi phục một chút cảm giác, vị đắng còn sót lại từ cổ họng lan tỏa ra. Nhiều năm chịu đựng, thù mới hận cũ chất chồng, hắn không kiềm chế được, hai hàm răng nghiến lại .
” Yêu nữ kia, ả thong dong không được bao lâu nữa! Đợi trẫm đoạt lại quyền lực thật sự, việc đầu tiên là không buông tha ả! Trẫm nhất định đem ả phanh thây!” Siết chặt nắm tay, hắn hùng hồn nói.
Đây là oán niệm tích lại bấy lâu sao? Lý Ti Thần thầm nghĩ, xem ra những việc làm của thái hậu bốn năm qua đúng là đã gây thù chuốc oán không nhỏ với hoàng thượng.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, lật đổ thái hậu, thật không có khả năng. Trừ phi thái hậu chủ động nhượng quyền.
Nhưng có khả năng đó sao? Có ai ngu đến mức đem quyền lợi trên tay mình giao cho kẻ khác? Lại là quyền lực cai quản thiên hạ, mà kẻ tiếp nhận kia lại một mực hận nàng thấu xương, luôn hận không thể đem nàng nghiền thành tro bụi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét