Bi thương không bao lâu,nàng ở trong lòng tự nói với mình,không thể như vậy.”Chúng ta không nên ngồi chờ chết,phải thử chạy đi.” Tuyết Vũ nàng tuyệt đối sẽ không để nhân sinh của mình lưu lạc ở đây,nói gì cũng phải nghĩ biện pháp trốn.
“Làm sao trốn? Nếu chạy không được bị bắt trở lại,không phải là con đường chết à?” Cô nương bên cạnh tuyệt vọng nói.
“Trốn,có lẽ sẽ chết,không trốn thì sẽ sống không bằng chết! Các cô tình nguyện sao,tại sao không lấy một chút dũng khí thử bỏ trốn?” Các cô nương nghe được lời của Tuyết Vũ ,tất cả đều do dự .
Tuyết Vũ thấy phía trước bày đặt mấy chén nước bẩn,nhạy bén suy nghĩ dùng sức hoạt động thân thể,để sát người vào nơi chén bẩn,tiếp theo cầm lấy một cái chén, đập vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
“Mấy người dùng cái này,giúp lẫn nhau cắt đứt dây đi.”
Các cô nương nghe rối rít nhặt lên mảnh nhỏ trên mặt đất,cắt đứt dây thừng trên người lẫn nhau,không lâu sâu các nàng có thể hoạt động tự do.
“Tiếp theo phải làm gì? Cửa hầm đã bị khóa chặc!” Tất cả các cô nương đều cùng nhau hỏi Tuyết Vũ,mong đợi Tuyết Vũ có thể chỉ cách các nàng chạy khỏi nơi đây.
Tuyết Vũ ngẩng đầu nhìn chung quanh,quả thật thấy một cửa sổ nhỏ,nàng mừng rỡ chỉ vào cửa sổ nói: “Chúng ta trốn từ nơi đó!”
“Cô đang nói đùa sao?Cửa sổ kia có nhiều thanh sắt,muốn đi ra ngoài thì phải chém cô ra làm hai họa may mới qua lọt.”Cô nương nhắc nhở Tuyết Vũ nói.
Nàng chớp chớp đôi mắt thông minh,trong lòng đã có tính toán : “Yên tâm, ta có cách! Ai nguyện ý cho ta mượn vạt áo nào?”
Biết Tuyết Vũ có cách,các cô nương vội vàng cởi xuống vạt áo đưa cho Tuyết Vũ.
“Chỉ cần thấm ước mảnh vải bố này sẽ không dễ bị rách,hơn nữa cần một cây gậy,có thể mượn lực dùng lực,giống như vậy. . . . . .” Tuyết Vũ vừa giải thích vừa cúi đầu tìm cây gậy,tất cả cô nương nghe tất cả đều không hiểu ra sao.
Nhưng không tìm được cây gậy ngược lại tìm được cây chổi,miễn cưỡng cũng có thể dùng.Tuyết Vũ đem vải ướt treo ngược tại cây sắt,tiếp theo dùng cây chổi chuyển động,lợi dụng sức xoắn không bao lâu quả thật có thể khiến cây sắt biến dạng,các cô nương thấy đều tấm tắc khen ngợi.
“Đừng nghiên cứu nữa,mọi người nhanh đi đi!” Tuyết Vũ nhắc nhở,nhưng dù sao nhà tù tối tăm số người thật sự quá nhiều,cửa sổ nhỏ một lần chỉ có thể trốn một, Tuyết Vũ chỉ phải để các cô nương khác dẫm ở trên vai nàng chạy trốn.
Nàng thật hi vọng tất cả còn kịp.
Thật vất vả mọi người mới ra ngoài hết chỉ còn một cô nương cuối cùng.Bỗng dưng nàng nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân,trong lòng thầm kêu không ổn.
“Nhanh lên một chút . . . . . .” Giọng của nàng vừa dứt cửa hầm đã bị mở ra,Tuyết Vũ quay đầu kinh ngạc nhìn thấy nam nhân lỗ mãng ngày đó cô đụng phải trên đường.
“Là ngươi!”
Thật vất vả bò lên cửa sổ cô nương đưa tay muốn kéo Tuyết Vũ,nhưng đã không kịp,điếm lão bản tàn nhẫn níu lấy cổ áo Tuyết Vũ.
“Dám đem toàn bộ cô nương ta bắt về thả đi,Xú nha đầu không biết sống chết này!” Điếm lão bản nói xong,dùng lực quăng hai cái tát mạnh vào mặt Tuyết Vũ, sức rất mạnh Tuyết Vũ chỉ là cô gái nhỏ yếu,bị đánh đến nửa bất tỉnh ngã trên mặt đất,trên gương mặt nhỏ trắng nhất thời xuất hiện sưng đỏ khó coi.
Điếm lão bản hậm hực lần nữa trói lại Tuyết Vũ ,lần này không chút lưu tình trói gô (trói tay ra phía sau lưng),để cho Tuyết Vũ không thể động đậy.
Hộc Luật Tu Đạt bị bắt không bao lâu,quân Chu quả nhiên đưa ra tin tức,buổi trưa ba ngày sau sẽ xử tử bên trong thành Đan Châu.
Kế sách dụ địch lần này xuất phát từ tay tướng lãnh quân Chu Uất Trì Quýnh đóng tại thành Đan Châu.Uất Trì Quýnh,tự Bạc Cư La tướng lãnh Chu quốc,có huyết thống dân tộc phương Bắc,cháu ngoại trai Chu thái tổ Vũ Văn Thái,tước phong Thục quốc công,đồng thời là mãnh tướng đệ nhất Chu quốc.
Trong lòng tất cả mọi người biết rõ,Uất Trì Quýnh dùng chiêu này rõ ràng”Hạng trang vũ kiếm,ý tại phái công” .Hắn ngày đó không giết Hộc Luật Tu Đạt chính vì muốn dụ bắt Lan Lăng Vương.Hắn biết cá tính Lan Lăng Vương trọng tình trọng nghĩa,vô luận có nguy hiểm thế nào tất cả cũng sẽ đến đây cứu Hộc Luật Tu Đạt, cho nên hắn đã sớm bày ngàn tinh binh tại pháp trường,hơn nữa đặc chế Thiên Võng đón bọn họ,hiện tại chỉ đợi Lan Lăng Vương đến đây chịu chết.
Cao Trường Cung dĩ nhiên cũng biết Uất Trì Quýnh trong lòng tính toán chuyện gì,trong lòng sớm đã có đối sách,cho nên hắn và An Đức Vương cải trang thành thương nhân trước vào phần Châu Thành,mà dẫn đầu quân Tề quốc sẽ do Dương Sĩ Thâm theo sát phía sau.Dương Sĩ Thâm là thủ hạ tâm phúc của Cao Trường Cung, đương nhiên không dám buông lỏng,âm thầm trợ giúp hai người.
Chỉ thấy Cao Trường Cung đột nhiên kéo cương dừng ngựa,ngừng lại trước một nhà trọ.An Đức Vương không hiểu được hỏi: “Thật muốn đến nơi này tìm cô nương? Có thể quá mạo hiểm rồi không?”
“Nếu là có đi không về,thì tìm đại một nha bà mua bán cô nương mới không để lộ tin tức.Dù sao chỉ mua cô nương lai lịch không rõ,nha bà (kẻ buôn người) cũng sẽ không quan tâm.”
“Hai ngài hãy vào đây dùng chút gì nha?” Điếm gia nương khuôn mặt tươi cười dịu dàng đi đến trước gọi,mà Điếm gia nương này cũng chính là người chuốc thuốc hại Tuyết Vũ hôn mê!
Cao Trường Cung cùng đệ đệ An Đức Vương vốn có khí chất tôn quý huyết mạch hoàng tộc,mặc dù cải trang mặc quần áo vải thô cũng thoát không khỏi cặp mắt sắc bén của Điếm gia nương,bà vừa nhìn đã hai người khách này thì biết bọn họ không phú thì quý,tuyệt đối không được chậm trễ.Cho nên phất tay áo,điếm lão bản lập tức đi ra, đưa hai con ngựa ăn chút cỏ khô.
Mà điếm lão bản vừa lúc chính là vị nam nhân lỗ mãng muốn đòi ngân lượng của Tuyết Vũ, thì ra Hiểu Đông cùng một giuộc với bọn họ! Tuyết Vũ vừa đặt chân vào nam phần Châu Thành đã bị bọn họ theo dõi.
“Hai ngài cần gì không?”
“Không cần khách sáo,vị này muốn tìm một vị tiểu thiếp!Chỉ để sinh con thôi.” An Đức Vương lạnh lùng giải thích.
“Hai ngài đến nơi đây là đến đúng chỗ rồi đấy,chúng ta cái gì cũng có,từ quốc sắc thiên hương đến con gái rượu,ngay cả cô nương quan ngoại đều có,có thể nói tha hồ lựa chọn,bao hài lòng!” Điếm gia nương kích động nói,khuôn mặt thật đắc ý.
“Mọi chuyện phải nhìn bằng mắt,kính xin Điếm gia nương dẫn đường!” Cao Trường Cung cười lạnh nói.
“Bên này xin mời!” Điếm gia nương thấy món hời đến cửa,vui vẻ lắc lư cái mông đưa hai người đến tầng hầm.
Cao Trường Cung cùng An Đức Vương nhìn nhau cười một tiếng,trong lòng đã có tính toán.
“Hai vị công tử,ta làm ăn tuyệt đối không lừa gạt,ngài nhìn những cô nương này. . . . . .” Điếm gia nương đẩy ra cánh cửa bằng sắt,thấy bên trong trống rỗng chỉ còn Tuyết Vũ bị trói gô,lập tức mặt tối sầm giống như trong nhà có người chết thảm thiết hô to “Người đâu? Tại sao toàn bộ không thấy?”
“Đều do nha đầu chết tiệt kia thả bọn họ chạy hết! Một mình bà đến xem đi!”
Điếm lão bản phẫn hận chỉ vào kiệt tác cửa sổ của Tuyết Vũ,Cao Trường Cung và An Đức Vương thấy,không khỏi thét lên.
“Thật là một cô nương thông minh!Có thể nghĩ ra cách dùng gậy và vải để bẽ gãy thanh sắt!” An Đức Vương tỏ ý khen ngợi nói.
“Thủ pháp rất quen thuộc. . . . . . huynh cũng biết một cô nương thông minh như thế. . . . . .” Cao Trường Cung ánh mắt sâu xa,thấp giọng lẩm bẩm giống như đang nhớ đến người nào đó.
“Hai vị công tử,các ngài vận khí thật tốt!Vị cô nương này vừa tới,đúng lúc để cho các người nếm thử món hàng mới!” Điếm gia nương đến gần Tuyết Vũ,bàn tay thô mập tàn nhẫn níu mạnh tóc Tuyết Vũ,lớn tiếng trách móc “Ngẩng đầu lên! Để cho khách người ta xem một chút!”
“Các người tại sao có thể hạ thủ với các cô nương đáng thương bán bọn họ đến nơi này,các ngươi thật đúng là không bằng cầm thú,nối giáo cho giặc. . . . . .” Mái tóc Tuyết Vũ bị kéo rối loạn,lớn tiếng lên án nói,nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới vừa ngẩng đầu lên,người trước mắt lại là Cao Tứ Lang! Nàng quả thực không thể tin được hai mắt của mình!”Là Huynh? !”
Tuyết Vũ hai mắt chăm chú nhìn vào Cao Trường Cung,nhưng Cao Trường Cung chỉ nhếch môi mỏng nhìn thấy nàng vẻ mặt không hề thay đổi bao nhiêu.
“Hắc,thật kỳ lạ,cô biết Tứ ca ta hay nhận lầm người rồi?” An Đức Vương có phần nghiền ngẫm nói,hắn tại sao chưa từng nghe Cao Trường Cung đề cập tới huynh ấy biết một thôn cô.
“Cô nương này. . . . . . Là mấy ngày nay mới bị người nhà bán tới đây.Nếu ngài ưng ý ta thuận tiện cho ngài! Ta chỉ thu chút ngân lượng cũng được?” Không nghĩ tới bọn họ quen biết,Điếm gia nương suy nghĩ hay là nhanh đem khoai lang phỏng tay này bán đi,bạc vào miệng túi mới có thể an lòng.
“Bà nói nhảm,ta không muốn. . . . . .”
Tuyết Vũ mở miệng đang muốn vì mình cãi lại,điếm lão bản thấy thế lập tức giơ tay lên cao,đang chuẩn bị cho nàng một cái tát để nàng câm miệng,thoáng cái tay hắn bị người phía sau dùng lực giữ chặt.
“Dừng tay! Khó có người ta vừa nhìn thấy đã vừa mắt,các ngươi làm hỏng thì ta biết làm sao? Điếm gia nương,ta thấy hay là chọn cô nương này đi!”
An Đức Vương đứng bên cạnh nghe quả thực không thể tin được,trước kia ở trong cung chung quanh Cao Trường Cung toàn là giai nhân dung mạo xinh đẹp như đào lý,eo nhỏ như liễu,tại sao lần này Tứ ca hắn chọn cô nương như con nít thế này? Toàn thân cao thấp một chút cũng không có nét dịu dàng đáng yêu của nữ nhân! Điều này thật sự là. . . . . .
Cô nương này hẳn không đến nổi kém,ít ra cũng khả ái, An Đức Vương tự an ủi mình. . .
Đợi sau khi thu xếp cho Tuyết Vũ ở phòng khách,nàng vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì.Thái độ vừa rồi của Cao Trường Cung lập tức biến mất,nghiêm túc nói rõ mục đích thật sự với Tuyết Vũ,trùng hợp gặp phải Tuyết Vũ đúng là rất bất ngờ.
“Lần này mua Tuyết Vũ cô nương,Cao Tứ Lang hi vọng Tuyết Vũ cô nương xuất thủ tương trợ.Ta có một huynh đệ tốt khác họ,trước đó vài ngày bị quân Chu bắt làm tù binh,trưa ba ngày sau sẽ bị bọn họ xử tử!”
“Lần này muội rời khỏi Bạch Sơn thôn chẳng qua muốn trả lại mặt nạ cho huynh,muội cũng không tính ở bên ngoài lâu,muội rất sợ nãi nãi lo lắng cho muội. . . . . .”Rời khỏi nhà nàng rốt cục hiểu được cảm giác nhớ nãi nãi.
“Cô nương là người tốt bụng,ngay cả đối với người xa lạ cũng nguyện ý ra tay cứu giúp,lần này đến Chu quốc nhiệm vụ hiểm ác,hiện tại Đan Châu Thành canh gác vô cùng nghiêm khắc,chúng tôi cần người thông tuệ chính trực giống như Dương cô nương,cùng nhau cải trang đi cứu huynh đệ ta,mà ta tin cô nương sẽ giúp được.”
Cao Trường Cung mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Tuyết Vũ,sắc mặt ngưng trọng nhìn ra được hắn thật lo lắng an nguy huynh đệ mình,đối mặt thỉnh cầu của hắn,nàng hơi do dự.
“Tuyết Vũ cô nương,hôm nay nếu không phải có chúng tôi sợ rằng cô nương đã bị bán cho người khác,thậm chí tánh mạng cũng khó thể giữ,không bằng cô nương giúp chúng tôi việc này,coi như hồi báo Tứ ca ta được không!” An Đức Vương cũng mở miệng gia nhập hàng ngũ thỉnh cầu.
“Nếu cô nương chịu ra tay tương trợ,cô nương cứ việc đề xuất ra yêu cầu,bất kể là điều kiện gì tại hạ dù chết cũng không chối từ,quyết không nuốt lời.”
Nàng thật sự muốn dùng cách nhã nhặn từ chối,nhưng lời nghẹn trong cổ nói không nên lời.
“Tuyết Vũ cô nương còn muốn nhìn thấy Lan Lăng Vương không? Nếu như sau khi chuyện thành công ta sẽ đưa cô nương đi gặp Lan Lăng Vương thì sao?”
Tuyết Vũ nghe nhất thời ánh mắt hơi bị sáng lên,mà An Đức Vương lập tức dùng ánh mắt nghi trộm dò xét Cao Trường Cung,chỉ thấy Cao Trường Cung nhẹ liếc hắn một cái trong mắt hiện lên ám hiệu quen thuộc giữa bọn họ.
“Huynh thật sự có biện pháp dẫn muội đi gặp Lan Lăng Vương?” Nàng cũng có chút rung động.
“Quân tử nhất ngôn,tứ mã nan truy.”
“Vậy. . . . . . Muội nên làm thế nào mới có thể giúp huynh cứu huynh đệ?”
“Thành thân với ta.”
“Thành thân?” Cái gì?Nàng không nghe lầm chứ?
Phía chân trời tối đen,trong sương phòng ngọn đèn vẫn được thắp sáng.
Cao Trường Cung một đêm không chợp mắt,tinh thần cao độ ở trong phòng cùng An Đức Vương thương thảo sách lược cứu Tu Đạt.
“Ngày mai canh phòng Đan Châu Thành nhất định tương đối nghiêm mật,nếu muốn thuận lợi đi vào trong chỉ có thể giả dạng đội ngũ thành thân lẫn vào bên trong thành,vừa có thể tránh các phiền toái không cần thiết.”
“Úất Trì Quýnh rất âm hiểm,nói vậy tên đó chắc chắn đã sớm bày đầy đủ trọng binh chờ đón tiếp chúng ta.Tứ ca,sau khi vào thành thì thế nào?”
“Dĩ nhiên không thể xông vào,sau khhi lẫn vào Đan Châu Thành chúng ta phải chờ thời cơ thích hợp tập kích bất ngờ,cướp tù binh tại pháp trường. Bất quá Uất Trì Quýnh này khác hẳn,hắn không phải kẻ đầu đường xó chợ,kế hoạch chỉ cần có một người làm lỗi phe ta sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm,cả bàn cờ đều thua!”
Nói đến đây Cao Trường Cung nặng nề thở ra một hơi, An Đức Vương lập tức phát giác hắn lo lắng.
“Tứ ca lo lắng cho Tuyết Vũ cô nương giả trang không giống tân nương,không thể gạt được Uất Trì Quýnh đúng không? Nghe nói trong Hoa lâu có loại phấn rất thần kỳ,nam nhân cũng có thể trang điểm thành nữ nhân,không bằng để đệ đi hỏi thử. . . . . .”
“Tân nương tới!”
Điếm gia nương dẫn Tuyết Vũ đã thay xong trang phục mở cửa đi vào,chỉ thấy Tuyết Vũ sau khi được Điếm gia nương trang điểm tỉ mỉ,khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần,quả thật bỏ đi nét tầm thường,tướng mạo so với cô nương thô lỗ trước đó quả thực một trời một vực,thay vào đó là dáng dấp của một giai nhân tuyệt đại.
Một đôi lông mày kẽ than khéo léo,nam nhân ở đây thấy tất cả đều kinh ngạc,thật lâu nói không ra lời.
“Này. . . . . . Vị này chính là vị Tuyết Vũ cô nương bất nam bất nữ đó sao” An Đức Vương nhìn Tuyết Vũ,cổ họng nhất thời kéo căng,khó khăn lắm mới nói ra được.
Mọi người nhìn nàng không chớp mắt.Chưa bao giờ mặc trang phục như vậy,Tuyết Vũ nhất thời cảm thấy cả người không được tự nhiên,nàng xấu hổ đi đến phía trước,nhưng bởi vì còn chưa quen mặc đồ xuất giá nhiều lớp nặng trịch,không cẩn thận dẫm lên làn váy,đang muốn ngã nhào về phía trước,Cao Trường Cung mắt nhanh nhạy đưa tay ôm lấy Tuyết Vũ.
Tuyết Vũ ngẩng đầu lên,vừa lúc hướng về phía đôi con ngươi sáng quắc của Cao Trường Cung,nhất thời làm Tuyết Vũ đỏ mặt,không biết nên đem ánh mắt nhìn sang hướng nào,đành phải dùng giọng nhỏ như muỗi vằn giải thích: “Thật thật xin lỗi,muội cho tới bây giờ chưa từng mặc qua y phục dài như vậy. . . . . .”
Nhưng Cao Trường Cung giống như mê muội vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Cao Trường Cung dùng ánh mắt thế này nhìn nàng,thực không biết làm sao đáp lại.Không khí nhất thời giống như ngưng tụ tắc nghẽn,làm cho người ta thở không nổi,cho đến Điếm gia nương kéo giọng hô to nói phải lấy sa phiến để che,Tuyết Vũ lúc này mới vội vội vàng vàng cầm lấy sa phiến,miễn cưỡng che lên diện mạo,An Đức Vương cũng đưa tay che kín hai mắt Cao Trường Cung , lúc này mới phá vỡ cục diện bế tắc lúng túng vừa rồi hai người nhìn nhau.
“Còn chưa bái đường Tứ ca tại sao nhìn lén tân nương? Nhưng đúng là lần đầu tiên đệ thấy Tứ ca nhìn một nữ nhân lâu như vậy.”
An Đức Vương ra vẻ cân nhắc nói,cố ý muốn thấy phản ứng của cả hai,Tuyết Vũ vừa nghe hai gò má trắng nõn nóng rừng rực lên.
Cao Trường Cung mới chẳng quản những thứ lễ nghi này,chỉ thấy hắn vung mở bàn tay An Đức Vương,vẻ mặt nghiêm túc lạ thường nói ra lời hứa:”Cô nương nghĩa khí tương trợ,không cần quá quan tâm chuyện thành bại.Vô luận xảy ra bất kỳ tình hình thế nào,ta cũng sẽ dùng tánh mạng bảo vệ cô nương an toàn,sau đó cô nương nhất định có thể bình an trở về thôn.”
Tuyết Vũ cúi thấp mái tóc đẹp,lén thăm dò Cao Trường Cung một chút,sau đó sợ hãi gật đầu đáp lại.
“Cỗ xe đón tân nương đâu?Trễ giờ lành thì không tốt !”
An Đức Vương cố ý đe dọa nói,lời còn chưa dứt điếm lão bản lập tức đi vào,nói rõ xe ngựa đã chờ bên ngoài khá lâu.An Đức Vương xem thời gian không sớm không muộn,chạy ra bên ngoài vỗ tay với Dương Sĩ Thâm,cổ võ Cao Trường Cung nhanh đưa tân nương tử ra ngoài.
Biết rõ tất cả là giả nhưng An Đức Vương vẻ mặt thật tình,Cao Trường Cung biết rõ tiểu đệ rõ ràng cố ý muốn trêu hắn,nhưng hắn không thể nói gì thêm,đành phải ngẩn ra nắm lấy tay Tuyết Vũ,cẩn thận che chở đỡ nàng lên xe ngựa,so với nàng trong lòng hắn càng lo lắng sợ nàng có thể té ngã.
“Tứ ca,nếu hoàng bà biết huynh đón dâu sẽ vui vẻ muốn chết a!Trong đám huynh đệ chỉ còn lại có mình huynh chưa thành thân,Tuyết Vũ cô nương cũng rất thú vị,không biết có trúng ý Tứ ca không? Nếu chuyến này bình an cứu được Tu Đạt,không bằng huynh chọn nàng ấy để hoàng thành tâm nguyện của hoàng bà?”
An Đức Vương trêu đùa nói,chỉ thấy Cao Trường Cung nghe ánh mắt đột nhiên nghiêm túc,hai mày kiếm anh tuấn nhíu lại: “Cô nương này không phải là người bình thường,thân phận chân chính của nàng nếu để mọi người biết sẽ khiến thiên hạ đại loạn,đệ không nên biết quá nhiều.”
Nói xong,Cao Trường Cung hạ lệnh muốn mọi người lên đường,nhưng An Đức Vương nghe Cao Trường Cung nói một câu,đầu cũng mờ mịt tìm không ra phương hướng,
Cho đến Cao Trường Cung đưa xe ngựa Tuyết Vũ cùng rời đi,An Đức Vương mới hoàn hồn,vội vàng tung người lên ngựa,đuổi theo phía sau.
Tuyết Vũ ngồi trong xe ngựa,cảm thấy chán muốn chết vốn định quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ,không nghĩ tới vừa quay đầu liền đụng phải ánh nhìn song song của Cao Trường Cung ,thế mới biết thì ra là dọc đường đi Cao Trường Cung đều theo sát xe ngựa Tuyết Vũ.
Tuyết Vũ lập tức e lệ cúi đầu,không ngờ Cao Trường Cung đột nhiên ghé sát vào duy trì song song với xe ngữa,đưa tay chỉnh lại trâm cài trên đầu Tuyết Vũ, ngay sau đó nhỏ giọng nói bên tai Tuyết Vũ: “Ta vừa rồi không biết có nói,Tuyết Vũ cô nương sau khi thay trang phục,so với bất kỳ cô nương trong thôn Bạch Sơn đều xinh đẹp hơn rất nhiều!”
Được hắn khen ngợi Tuyết Vũ lập tức thẹn đỏ mặt,nhưng làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra,cố ý chuyển hướng đề tài trả lời: “Muội đây phối hợp với huynh là bởi vì huynh đã hứa với muội,giúp muội thấy Lan Lăng Vương đó!”
“Đúng lắm,đúng lắm,ta biết,muội chỉ vì Lan Lăng Vương.” Cao Trường Cung hừ lạnh cười,giống như dỗ con nít trả lời.
Tuyết Vũ mới vội vàng quay đầu lại bên trong,nàng hít một hơi thật sâu cố gắng bình phục tim đập rối loạn vì câu vừa rồi hắn nói.”Mình xấu hổ gì chứ? Cũng không phải thành thân thật đâu,bọn họ chỉ đi cứu người,đừng suy nghĩ lung tung.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét