Danh Sách Trang

19 thg 8, 2013

[Đọc Truyện] Lan Lăng Vương - Chương 8 - Trần Ngọc San

Đội đưa dâu tránh đường chợ huyên náo đi tới vùng ngoại thành không một bóng người,dừng lại trước một ngôi nhà trống.An Đức Vương đi đến gõ cửa,người bên trong mở ra một góc nhỏ,xác nhận người đến,sau mở cửa để cho đội thành thân đi vào.

Cao Trường Cung bỗng nhiên dừng bước,hoài nghi quay đầu liếc mắt nhìn phía sau,ngay sau đó bóng người sau lưng vội núp vào trong bụi cỏ.Cao Trường Cung trong lòng hiểu rõ xem như không xảy ra chuyện gì sau khi vào trong phòng lớn,lập tức cài then cửa lớn.”Uất Trì Quýnh quả thật nghi ngờ,hắn đã phái người theo dõi chúng ta.”



“Đã như vậy,cần gì theo chúng ta diễn kịch?” An Đức Vương không hiểu Uất Trì Quýnh làm vậy là có dụng ý gì

“Uất Trì Quýnh hẳn cố ý cho chúng ta vào thành,giờ phút này hắn nhất định đang điều binh khiển tướng,bày trọng binh chung quanh Tu Đạt.Tứ gia,ngài thật sự phải lao vào trong nguy hiểm này sao?” Đoạn Thiều bất an hỏi.

“Ta không thể để cho lão tướng quân người đầu bạc tiễn người đầu xanh! Tình thế đã thế này,tất cả phải nhanh hành động,nếu càng chậm trễ e rằng sẽ thoát khỏi thành.”

“Vậy người bên ngoài. . . . . .” Tuyết Vũ nóng lòng hỏi.

Chỉ thấy Cao Trường Cung lộ ra nụ cười tự tin,ngay sau đó đi tới một góc trong nhà,vén lên đống cỏ tranh trải trên mặt đất,một cái động rõ ràng xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Thì ra Tứ gia đã phái người đến đây đào tốt địa đạo dùng để chạy trốn,quả thật suy nghĩ chu toàn.” Đoạn Thiều tán thưởng nói.

“Đi nhanh đi!” Cao Trường Cung kéo Tuyết Vũ nhảy xuống cái động,sau đó đoàn người cũng theo sát bên cạnh hắn,đi vào hầm ngầm tối đen không bao lâu đã bò ra khỏi cửa miệng,dẫn đến một gian nhà khác.

Tuyết Vũ đang muốn hỏi Cao Trường Cung phải tiếp tục làm gì,không ngờ Cao Trường Cung đột nhiên lấy ra một túi y phục,đưa tới mở ra trước mặt nàng,là trang phục của nam nhân.

“Tuyết Vũ cô nương,thay y phục này sẽ làm cho người ta không quá chú ý. Tại hạ cảm tạ cô nương trượng nghĩa tương trợ,nơi đây không nên ở lâu,xin mau sớm ra khỏi thành!”

Cao Trường Cung cầm túi y phục nhét vào trong tay Tuyết Vũ,nóng lòng  muốn cùng Đoạn Thiều,An Đức Vương đến phòng cách vách thương thảo đối sách, Tuyết Vũ nhìn túi trong tay,im lặng không nói gì.

An Đức Vương đột nhiên giống như  nhớ ra cái gì đó,hắn dừng bước vòng trở lại,tiếp theo từ trong đống binh khí tìm ra một bao y phục quen thuộc.Tuyết Vũ nhìn thoáng qua liền nhận ra đó là đồ dùng của nàng.

“Túi Bách Bảo của ta!” Không nghĩ mất mà được lại,nàng thật rất rất vui! Vốn cho rằng túi Bách Bảo đã mất tích,hại nàng lúc ấy buồn phiền thật lâu.

“Đây là trước khi rời đi Điếm gia nương đưa cho ta,hành động vội vàng ta thiếu chút nữa quên đi,Tuyết Vũ cô nương nhanh thay y phục đi,sau này còn gặp lại.” An Đức Vương nói xong,thở dài cám ởn Tuyết Vũ sau đó vội vàng rời đi.

“Kết quả mình chỉ có thể giúp một chuyện nhỏ thì phải đi,hy vọng bọn họ có thể thành công cứu người,lỡ như thất bại mình sẽ không gặp được huynh ấy.”

Tuyết Vũ buồn bã nói,hoàn toàn không có chú ý tới Dương Sĩ Thâm đã đứng ở cách đó không xa,ánh mắt âm chí nhìn nàng.

Nàng đi tới góc bí mật thay xong trang phục nam tử,cúi đầu đem túi y phục cột vào bên hông,vừa hay nhìn thấy mặt nạ mới nghĩ đến vì sao nàng rời khỏi Bạch Sơn thôn,chính vì muốn trả lại món này cho hắn,nên nàng rời phòng muốn đi tìm Cao Trường Cung.Không ngờ mới đi tới cửa,đại đao Dương Sĩ Thâm lại vung xuống trước mặt,Tuyết Vũ hoảng sợ thét to.

Cao Trường Cung nghe thấy tiếng thét chói tai của Tuyết Vũ nóng lòng chạy tới,chân nhanh nhẹn đá một cái,nhất thời đá trúng mảnh cát bay,cát bay vào mắt Dương Sĩ Thâm nhất thời không thể thấy, Cao Trường Cung nhân cơ hội đánh rớt lưỡi dao sắc bén trên tay Dương Sĩ Thâm.Ngay sau đó chạy đến bên cạnh Tuyết Vũ  bảo vệ nàng.

Tuyết Vũ bị sát khí đột nhiên xuất hiện hù dọa,nước mắt chứa đầy hốc mắt,tay run rẩy nắm cánh tay Cao Trường Cung,vẻ mặt chưa hết hoảng sợ để Cao Trường Cung thấy nhất thời sinh lòng áy náy.

“Ai bảo ngươi động thủ !” Cao Trường Cung đứng dậy,giận giữ trách móc.

“Tứ gia,lỡ như cô ta bị bắt,tiết lộ chuyện chúng ta,chẳng phải sẽ phá hỏng đại sự sao? An nguy của ngài quyết không thể mạo hiểm vậy!” Dương Sĩ Thâm trả lời như đinh chém sắt,hắn cho rằng mình làm như vậy không có gì không ổn.

“Sĩ Thâm,Tứ ca cũng đã hứa không tổn thương Tuyết Vũ cô nương,ngươi làm vậy chẳng phải để Tứ ca mang tội danh bất nghĩa sao?” An Đức Vương nói.

“Nếu như cô nương ấy phá hỏng chuyện sẽ hại toàn bộ chúng ta chết đấy?”

“Cho dù như thế cũng không thể thất tính!” Chuyện qua cầu rút ván hắn Cao Trường Cung tuyệt không làm.

“Thái sư từng dạy qua,lòng dạ đàn bà sẽ dễ lưu lại kẻ địch,không phải sao?” Dương Sĩ Thâm ngược lại muốn Đoạn Thiều ủng hộ hành vi của hắn.

“Lão phu đúng đã nói như vậy bất quá Tuyết Vũ cô nương không phải,vừa rồi nếu không phải nhờ sự thông nương của cô nương ấy,chúng ta đã sớm động thủ với Uất Trì Quýnh,cho nên ta tin tưởng theo tài trí của cô nương sẽ không làm hỏng chuyện chúng ta.” Đoạn Thiều cười nói,hiển nhiên ở trong lòng vô cùng tin tưởng  Tuyết Vũ .

“Nghe Tứ ca sẽ không sai,chúng ta từ giờ trở đi phải đoàn kết nhất trí,chung một lòng mới có thể thành công cứu thoát Tu Đạt.” An Đức Vương vỗ vỗ bả vai Dương Sĩ Thâm,trấn an hắn.

“Ở lâu không tốt,ta hiện tại sẽ đưa cô nương đi.”

Cao Trường Cung kéo Tuyết Vũ ra ngoài phòng,sau đó dắt đến một con ngựa,nắm eo nhỏ của nàng dễ dàng ôm thân thể nhỏ nhắn của Tuyết Vũ ngồi lên ngựa.

“Khoan đã!” Tuyết Vũ ngăn lại Cao Trường Cung,hơn nữa từ trong túi y phục lấy ra mặt nạ đặt vào  trong tay Cao Trường Cung “Muội ngàn dặm xa xôi tới đây cũng bởi vì tin tưởng nó có thể phù hộ Tứ gia bình an vô sự.”

Cao Trường Cung hơi sửng sờ nhìn mặt nạ trong tay.Hắn không nghĩ tới Tuyết Vũ không để ý nguy hiểm quay trở lại chỉ vì muốn trả vật này lại cho hắn.

Cô nương ngốc,nàng đơn thuần đến làm lòng người ta đau.

Cao Trường Cung nhíu lông mày,sau đó cũng từ trong tay áo lấy ra đai lưng đặt vào Tuyết Vũ,nói sâu sa: “Thiên hạ khó có cô nương nào như Tuyết Vũ cô nương,Cao Tứ Lang phúc mỏng,nếu có thể sớm biết Tuyết Vũ cô nương nhất định có thể trở thành bằng hữu.Đai Lưng này trả lại cho cô nương,hy vọng cô nương gặp được người tốt,hãy tặng vật này cho người đó.”

Cao Trường Cung nhẹ nhàng buông ra đai lưng,nhưng trong lòng có loại cảm giác buồn bã,hắn không thể nói cũng không được nói.

Nàng nhận lại đai lưng,mặc dù Cao Trường Cung đang chúc phúc nàng,nhưng không biết tại sao trong lòng nàng có cảm giác chua chát.

“Từ nơi này đi ra ngoài chính là cửa khẩu phía Tây,ra khỏi thành cũng đừng có quay đầu lại.”

“Có muốn muội hỏi thăm tin tức giùm các huynh không?” Nàng sốt sắng hỏi bởi vì nàng biết nàng vẫn muốn ở bên cạnh hắn.

“Tuyết Vũ cô nương thật có lòng bất quá hành động kế tiếp vô cùng nguy hiểm,không thể liên lụy cô nương nữa.” Cao Trường Cung từ bên hông lấy ra ngọc bội tùy thân bằng đồng nhét vào trong tay Tuyết Vũ”Ngọc bội này,cô nương cầm đi cầm đổi lại chút ít lộ phí! Đa tạ Tuyết Vũ cô nương ngàn dặm xa xôi đưa mặt nạ cho tại hạ,cô nương hãy nhanh trở về thôn,một cô nương một mình xa nhà cần phải chú ý,với lại không nên tùy tiện tin tưởng người khác.”

Hắn không nhịn được dặn dò thêm mấy câu.Hiazzzz,hắn thật ra rất ít càm ràm thế này.

“Vậy. . . . . . Sau này. . . . . . muội còn có thể gặp lại được. . . . . .”

“Lan Lăng Vương sao? Yên tâm,chuyện tại hạ hứa với cô nương nhất định làm được.”

“Không,muội nói là nói gặp. . . . . .” Nàng còn chưa nói xong, Cao Trường Cung đã dùng sức vỗ lên ngựa,con ngựa lập tức lướt nhành,Tuyết Vũ cuống quít vội vàng nắm dây cương mới không ngã xuống.

Cao Trường Cung nhìn bóng lưng Tuyết Vũ rời đi,tâm trạng trở nên nặng nề.

Hắn không muốn nàng rời đi nhưng hắn vẫn phải làm vậy,bởi vì nàng cuối cùng cũng không phải là đường về của hắn. . . . . .

Cửa thành được canh phòng nghiêm ngặt bất luận kẻ nào xuất nhập đều phải tiếp nhận tra hỏi.

Tuyết Vũ ngồi khoái mã chạy như điên dọc theo đường phố,nàng căn bản không biết làm sao khống chế ngựa,chỉ đành lớn tiếng ồn ào bảo mọi người mau tránh sang một bên.

Con ngựa dong ruỗi trên đường phố chật chội,mọi người thấy khẩn cấp tranh sang một bên,duy chỉ có một chiếc bò xe ở cửa thành trì trệ mãi không đi,mắt thấy sắp đụng vào,Tuyết Vũ nhất thời nóng lòng kéo cổ họng hô thật to: “Cỗ xe bò phía trước,nhanh tránh ra đi!”

Xe bò vẫn bất động,mắt thấy con ngựa không khống chế được sắp đụng vào,Tuyết Vũ nhanh chóng kéo dây cương,con ngựa hí lên một tiếng đột nhiên ngừng lại, Tuyết Vũ nhất thời ngồi không vững thuận thế ngã xuống xe bò,cả người đau đớn không thôi.

“Tiểu tử,cậu không sao chứ?” Lão bá đẩy xe bò khàn giọng hỏi.

“Ai u cái mông của ta. . . . . .” Tuyết Vũ bị đau rên rĩ,tiếp theo nhặt lên ngọc bội rơi xuống trên xe.Nàng định thần nhìn lại, chỉ thấy trên ngọc bội khắc rõ ràng ba chữ “Cao Trường Cung”,trong lòng chấn động thật mạnh.

Tất cả cảm xúc phức tạp,tình cảnh trước kia tiếp xúc với hắn,tất cả ngũ vị tạp trần nhất thời xông thẳng lên đầu.

Không nghĩ tới người nàng quen biết nhiều ngày lại chính là người nàng ngày đêm hy vọng có thể nhìn thấy  Lan Lăng Vương Cao Trường Cung ! Tứ gia chính là Chiến thần mà nãi nãi đã nói! Nàng ngốc quá! Tại sao lại tin tưởng lời hắn nói hắn chỉ là võ tướng?

Tuyết Vũ vội vã rời khỏi xe bò,trong lòng đại loạn không có chủ ý.Cách đó không xa thủ vệ nhìn thấy Tuyết Vũ đứng nguyên tại chỗ giống như hoảng hốt,lập tức giận giữ thét to:”Tiểu tử,rốt cuộc muốn ra khỏi thành hay vào thành? Sắp đến trưa cửa thành sẽ đóng,đến lúc đó ba ngày ba đêm ngươi sẽ không ra được thành!”

“Ba ngày ba đêm? Tại sao cửa thành đóng lâu thế?” Nàng mở to tròng mắt,không thể tin.

“Uất Trì tướng quân hạ lệnh ai dám không làm theo? Không ra thành thì nhanh cút!Mấy người tiếp theo,nhanh lên đi!”

Thủ vệ hậm hực rời đi,Tuyết Vũ nghe được tên Uất Trì Quýnh,trong lòng nổi lên một cỗ dự cảm bất an,nàng vội vàng chạy đi hỏi lão bá xe bò tại sao đột nhiên đóng cửa thành ba ngày.Lão bá khuôn mặt tươi cười ha ha trả lời: “Vì bắt gian tế,ngay cả nghi lễ đuổi bệnh dịch hôm nay cũng hủy bỏ!Trưa hôm nay gian tế Tề quốc sẽ bị chém đầu đấy! Nghe nói Lan Lăng Vương muốn đến cướp tù,Đại tướng quân muốn bắt con ba ba trong hũ!”

Tuyết Vũ đột nhiên nhớ tới nãi nãi từng nói với nàng lời tiên đoán,nãi nãi nói vận mệnh Lan Lăng Vương là phải chết,nhiều nhất một năm sau Lan Lăng Vương nhất định phải chết!

Chỉ cần có nàng ở đây,nói gì nàng không thể để cho Lan Lăng Vương chết,bởi vì chỉ có Lan Lăng Vương còn sống,mới có thể mang đến bình an cho dân chúng thiên hạ.

Cũng không biết ấy dũng khí từ đâu,nàng nhanh nhẹn tung người nhảy lên ngựa,nắm chặc ngọc bội Lan Lăng Vương cho nàng,thúc giục con ngựa thừa dịp hỗn loạn chạy trở lại.

Bất kể nguy hiểm thế nào,nàng nhất định phải trở về nói cho hắn biết,muốn hắn ngàn vạn không thể trúng kế! Nhưng nàng căn bản không giỏi khống chế ngựa, nhiều lần thiếu chút nữa bị con ngựa hất xuống .Nàng ở trong lòng thét to,như vậy làm sao đi tìm Lan Lăng Vương đây?

“Đúng rồi!《 Kinh Thi 》,chẳng hạn cách níu dây cương,xem ra muốn khống chế con ngựa này,mấu chốt chính là ở đây!” Tuyết Vũ thoáng cái nghĩ đến lời trong《 Kinh Thi 》,thích thú một lần nữa điều chỉnh dây cương,quả nhiên rất nhanh tiến vào trạng thái phi nhanh.

Trên ngã tư biên thành Chu quốc,một đám vệ binh đứng chỉnh tề hai bên khu phố,cả đám dân chúng tách ra quan sát quá trình hành hình.

Đoàn người Cao Trường Cung núp trong bóng tối giám thị tình trạng phố phường.

Không bao lâu Uất Trì Quýnh xuất hiện dáng vẻ đắc ý cỡi ngựa đến nơi hành hình,phía sau kéo theo một tù nhân tóc tai bù xù,khuôn mặt đều là máu.Tử tù đi lại tập tễnh,cổ cùng với chân đều bị xích  đúc bằng sắt buộc chặt.Hắn bị Uất Trì Quýnh ép buộc kéo đi,thật sự vô cùng tàn ác.

Chỉ một lát tử tù bởi vì thể lực chống đỡ không nổi đột nhiên ngã xuống đất.Dân chúng bên cạnh bắt đầu bàn luận xôn xao.Chỉ thấy Uất Trì Quýnh liếc đôi mắt lạnh,cười tà ác một tiếng,sau dùng sức kéo khóa sắt trong tay tiếp tục lôi tử tù đi.

An Đức Vương thấy tên kia làm nhục Tu Đạt,cũng không cách nào ức chế lửa giận trong lòng.Đang lúc muốn xông ra cứu người,Cao Trường Cung đưa cánh tay cứng rắn ngăn cản.

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ,người đó không phải Tu Đạt.” Cao Trường Cung bình tĩnh nói.

“Không phải Tu Đạt vậy là ai?” An Đức Vương vẻ mặt không hiểu hỏi.

“Mặc dù thoạt nhìn tên tử tù đó thật nhếch nhác nhưng trên mắt cá chân một chút vết thương cũng không có,có thể thấy được bình thường người này không bị xiềng chân,chỉ là mồi nhử chứ không phải Tu Đạt.”

Đoạn Thiều vuốt râu giải thích,An Đức Vương nghe thấy mới thả lỏng.Lúc này Dương Sĩ Thâm chạy tới thông báo,nói với Cao Trường Cung  cửa thành đã đóng, xem ra Uất Trì Quýnh muốn bao vây bọn họ.Đoạn Thiều nghe sắc mặt trầm xuống,biết tình thế bây giờ cực kỳ bất lợi với bọn họ,nếu như hắn suy luận không nhầm, Tu Đạt thực sự đã đến pháp trường.

Chỉ thấy Cao Trường Cung rất có tự tin cong môi cười một tiếng.Hắn tính trực tiếp bắt sống Uất Trì Quýnh,bất quá trước hết còn phải nhờ Đoạn Thiều ra ngoài diễn một màn cho vệ binh canh giữ cửa thành nhìn!

Mắt thấy đoàn người Uất Trì Quýnh sắp tới pháp trường,càng đến gần nơi hành hình,Uất Trì Quýnh hẳn đã bày nhiều trọng binh,không cho tiết lộ bí mật còn nghiêm mật phòng thủ.Vệ binh ở cửa hung dữ đuổi đi tất cả dân chúng tại nơi đó,không cẩn thận đẩy ngã một ông lão lưng còm đi lại chậm chạp,rỗ bánh tất cả cũng đều lăn xuống trên đất,tiếp theo người cũng theo ngã trên mặt đất.

“Nhanh thu dọn đồ đạc của mình lại nếu không ta đạp nát toàn bộ!” Bất quá chỉ là một vệ binh quyền nhỏ mà mắng người thật cường hãng!

“Vị quân gia này,không phải ta không muốn,ngươi nhìn ta đây một lão già lọm khọm. . . . . .”

Đoạn Thiều khàn khàn nói,còn không ngừng huy động tứ chi giống như thật chính mình không thể tự mình đứng lên.

Vệ binh không có cách,đành phải thét những vệ binh khác đến giúp đỡ,mà Cao Trường Cung núp trong bóng tối thấy,lấy ánh mắt ý bảo muốn mọi người thừa dịp nhanh chóng từ nóc nhà lẻn vào khu cấm.

Vệ binh giúp Đoạn Thiều nhặt lên một đống bánh mì,không nhẫn nại phất tay muốn ông nhanh rời khỏi nơi đây,hắn quay đầu lại chạm mặt  lại có một gã thiếu niên giục ngựa chạy đến,nhắm về hướng pháp trường. Đoạn Thiều lập tức nhận ra thiếu niên kia chính là Tuyết Vũ giả trang,trong lòng hoảng sợ không thôi.

“Muốn chết sao? Còn không mau xuống!” Vệ binh lập tức tiến đến ngăn cản thiếu niên,thiếu niên lúc này mới ghìm chặt dây cương xuống ngựa.

“Vị đại ca này,mẹ ta bị bệnh,ngươi để cho ta về nhà nhìn nàng một lần hay không?”

“Chờ sau khi kết thúc hành hình tự nhiên sẽ cho đi!”

“Nhưng mẹ ta. . . . . .” Tuyết Vũ đang muốn tiếp tục năn nỉ,không ngờ vệ binh”roẹt” một cái rút ra một thanh kiếm bén đặt lên trên cổ nhỏ trắng của Tuyết Vũ, Tuyết Vũ bị dọa đến không dám nhúc nhích.

“Nhi tử ơi!Con ở đây sao!” Đoạn Thiều đột nhiên xuất hiện,kêu trời trách đất kéo Tuyết Vũ sang một bên”Mẹ con bà ấy rất khỏe,ta vừa đưa nàng đến Hồi Xuân đường xem đại phu,đừng ở chỗ này làm trở ngại quân gia,cùng phụ thân đi thôi! Quân gia,thật là xin lỗi,tiểu nhi không hiểu chuyện,ta đây sẽ đưa hắn đi liền.”

Đoạn Thiều diễn giống như thật,vệ binh thấy không có gì nghi ngờ nên để cho Đoạn Thiều kéo tay Tuyết Vũ  tay rời đi. Đi thẳng đến chỗ rẽ chỗ không có người Đoạn Thiều mới ngừng lại.

“Cô nương vì sao trở lại,thậm chí còn muốn tự tiện xông vào pháp trường,chẳng lẽ không sợ mất mạng?”

“Ta làm sao không thể trở lại? Các người nói xem tên Uất Trì Uýnh đã hạ lệnh đóng cửa thành,ba ngày ba đêm cũng không cho mở cửa,còn nói gì muốn bắt con ba ba trong hũ,Lan Lăng Vương không thể trúng kế!”

Tuyết Vũ nóng lòng nói ra toàn bộ,chỉ thấy Đoạn Thiều nghe xong trong mắt xuất hiện lo lắng:”Cô nương nhận ra thân phận Lan Lăng Vương,làm sao có thể?”

“Không có thời gian nói những thứ này,nếu ta ở chỗ này nhất định phải giải vây giúp các người! Đánh người xấu ta làm không được,bất quá ta có biện pháp,có thể điệu hổ ly sơn,dụ đám truy binh rời đi để cho các ngươi có thể đi cứu người.”

“Tuyết Vũ cô nương đúng là dũng khí bất phàm,nhưng Uất Trì Quýnh đã bày thiên la địa võng chỉ vì bắt được Lan Lăng Vương,nếu có thể dụ bọn họ không chú ý thì còn gì bằng.”

Chỉ thấy Tuyết Vũ chớp chớp đôi mắt thông minh,trong lòng đã có tính toán.”Trong thành chắc có tiệm thuốc đúng không? Chúng ta trước đi mua mấy thang thuốc bảo vệ tánh mạng!”

Cái gì? Đến lúc nào rồi còn mua thuốc gì a?

Đoạn Thiều còn chưa kịp mở miệng từ chối Tuyết Vũ,nàng đã kéo tay của ông,động tác cực kỳ nhanh chạy vào trong thành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét