Tuyết Vũ bị treo ngược trên tường thành,”Ầm” một tiếng cả người bị quăng xuống sông đào bảo vệ thành,bọt nước lập tức văng khắp nơi,làm mặt hồ gợn sóng.
Nàng bị ngâm trong nước sông bẩn không thể hít thở vô cùng khổ sở,toàn thân ra sức vùng vẫy nhưng căn bản tốn công vô ích.
“Nói mau! Lan Lăng Vương rốt cuộc dạy cô dùng phương pháp gì thiêu hủy kho lúa? Cô làm sao chế tạo ra những ánh lửa đả thương binh lính của ta? Thành thực khai ra mau!”
Uất Trì Quýnh nổi giận nói,tiếp theo hắn phất tay chặn lại,binh lính kéo lên Tuyết Vũ bị ngâm trong nước.Nàng nhất thời có thể hít thở,thở dồn dập hổn hển.
“Lan Lăng Vương không có dạy ta gì hết,là ngươi đáng bị trừng phạt! Ta còn có thể nói cho ngươi biết,ngươi bắt không được hắn đâu,hắn cũng không đáng chết ở nơi này!” Nàng mặc dù yếu ớt nhưng không cam lòng yếu thế đáp trả ngược lại.
“Tiểu cô nương,cô rất thông minh,nhưng người tự cho là thông minh thì đoản mệnh!” Hắn đe doạ nói.
“Dọa ta cũng vô dụng,Lan Lăng Vương đã đi,hắn sẽ không trở lại!”
“Tốt!Ta sẽ thành toàn cho cô,thả hết toàn bộ dây để cô nhóc này chết đuối đi!” Uất Trì Quýnh máu lạnh hạ lệnh,binh lính nghe vậy giơ tay dùng hết sức ném toàn bộ dây trên tường thành,chưa gì bị một mủi tên bắn tới,bắn trúng bộ ngực binh lính,binh lính ngã xuống tại chỗ.
“Giết một cô nương tay không tất sắc còn gì là hảo hán?”
Uất Trì Quýnh lập tức nhận ra giọng của Cao Trường Cung,đang muốn tìm bóng người của hắn,Cao Trường Cung đã dùng thủ pháp nhanh như chớp,như vào chỗ không người giết sạch tất cả binh lính ngăn cản hắn,không đầy một lát đã giết tất cả đi theo Uất Trì Quýnh.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh,Uất Trì Quýnh nhanh chóng rút ra bội đao,mạnh mẽ vung về phía Lan Lăng Vương,Lan Lăng Vương nghiêng người nhanh chóng phóng lên,cũng đem kiếm từ dưới đi lên vẽ một cái cắt một đoạn tóc rối của Uất Trì Quýnh,Uất Trì Quýnh không cam lòng chịu nhục,xoay người công kích Lan Lăng Vương,Lan Lăng Vương liên tục không ngừng tránh né,một bước xa đi tới phía sau Uất Trì Quýnh,đạp mạnh vào đầu gối hắn,Uất Trì Quýnh nhất thời chật vật quỳ xuống đất,Lan Lăng Vương vỏ kiếm giống như lúc trước kề ngay cổ Uất Trì Quýnh.
“Ngươi rốt cuộc làm sao có được chức tướng quân ?” Cao Trường Cung kêu ngạo nhân cơ hội chế giễu Uất Trì Quýnh.
Uất Trì Quýnh cười lạnh chống đở,tiếp theo rút ra đoản đao dấu trước đó,phóng về phía sợi dây trói Tuyết Vũ roẹt một cái cắt đứt,Tuyết Vũ sắc mặt trắng bệch thoáng cái thẳng tắp rơi xuống sông đào.
Không ngờ Uất Trì Quýnh lại âm hiểm đến thế,Cao Trường Cung đột nhiên tức giận,rút kiếm thuận thế xẹt qua mắt phải Uất Trì Quýnh,mắt Uất Trì Quýnh máu chảy đầm đìa,ôm mắt ngã xuống đất khổ sở kêu rên.
“Lan Lăng Vương! Không giết ngươi ta thề không làm người!” Uất Trì Quýnh tức giận nguyền rủa nói.
Cao Trường Cung chạy đến tường thành tìm,chỉ thấy sông đào bảo vệ thành nổi lên trận trận bọt nước,không có bóng dáng Tuyết Vũ,Cao Trường Cung trong lòng quýnh lên,bất chấp tất cả trực tiếp tung người nhảy xuống giữa sông.
Tuyết Vũ đã không còn sức giãy dụa từ từ chìm xuống đáy nước.Thần trí nàng cũng từ từ mơ hồ,cho rằng mình có thể sẽ chết ,trong lúc hoảng hốt nàng dường như nhìn thấy mặt Cao Trường Cung,nhưng còn chưa kịp suy tư,môi hắn đã dán chặt lên môi nàng,đưa không khí cho nàng,đồng thời rút ra dao gâm cắt sợi dây trói Tuyết Vũ,tiếp theo ôm chặt nàng bơi nổi trên mặt mặt nước .
“Là huynh. . . . . . Lan Lăng Vương. . . . . . tại sao huynh đến đây. . . . . .” Tuyết Vũ yếu ớt ngước mắt nhìn chăm chú vào Cao Trường Cung,không thể tin được hắn lại đến cứu nàng.
“Ta từng thề trước điện thần nữ oa,nhận lấy đai lưng của nàng thì phải bảo vệ nàng,nàng quên rồi sao?” Vừa nói Cao Trường Cung hết sức đau lòng ôm Tuyết Vũ vào trong ngực,hắn thật không dám tưởng tượng nếu hắn chậm một bước,hắn có thể đã vĩnh viễn mất đi Tuyết Vũ.
Lúc này An Đức Vương cùng Đoạn Thiều cũng vội vã chạy tới.Tuyết Vũ thấy nhất thời cảm động không thôi.Không nghĩ tới nhiều người quan tâm an nguy của nàng.
“Tứ ca,huynh hãy chăm sóc Tuyết Vũ cô nương,đệ đi tìm Uất Trì Quýnh tính sổ rõ ràng!” An Đức Vương lời còn chưa dứt,trên tường thành đã hiện đầy binh lính quân Chu,giơ cung muốn bắn về phía bọn họ.
“Viện binh tới,đi mau!”
Cao Trường Cung nhanh chóng ôm Tuyết Vũ lên ngựa,đoàn người phi theo phía sau Cao Trường Cung.
Sau khi Cao Trường Cung mang theo Tuyết Vũ trở lại quân doanh,thần sắc căng thẳng vội vã đi về hướng doanh trướng,chỉ thấy Tu Đạt bất tỉnh nhân sự cả người trần truồng nằm trên giường,vải trắng băng bó trên người cũng bởi vì vết thương quá sâu mà bị nhuộm đỏ.Quân y chữa trị Tu Đạt cầm lấy con dao nhỏ,không ngừng từ trên người Tu Đạt lấy ra đầu mũi tên nhuốm máu.Mỗi lần lấy ra một đầu tên đều khiến tim Cao Trường Cung đau nhói.Hắn nắm chặc quả đấm,trong lòng không cách nào yên tĩnh.
Cao Trường Cung không thể khắc thế kích động trong lòng,hắn đi lên trước cầm chặt tay Tu Đạt,trầm giọng nói: “Đệ sẽ có không có chuyện gì. . . . . . Năm năm trước Đột Quyết xâm phạm,ba năm trước đây Nhu Nhiên làm loạn,đánh một trận không phải còn nguy hiểm hơn sao? Chúng ta cũng đã sống,lần này đệ nhất định phải vượt qua,có nghe không? Phải giữ mạng để hoàn thành nghiệp lớn.Bọn ta liều chết xông vào Chu quốc cứu đệ ra ngoài,đệ không thể để ta thất vọng!”
Hắn hùng hồn ra lệnh,Tu Đạt nghe vành mắt đỏ lên,nước mắt nam nhân không báo trước lã chã chảy dài.
Tuyết Vũ đứng ở một bên cũng bị vết thương trên người Tu Đạt làm giật mình.Vết thương của hắn nhiều ngày chưa được xử lý,đã sớm rửa nát,còn sâu gần thấy xương.Nàng rất muốn chữa trị nhưng thật sự không thể ra sức.Đây là lần đầu nàng hối hận không học y thật tốt. Nếu không nàng có thể giống như nãi nãi cứu người.
Không nghĩ tới Tu Đạt không cùng huyết thống với Cao Trường Cung lại được hắn đối xử chân thành cùng sinh cùng tử,đích thân muốn giết người hại huynh đệ mình.Tuyết Vũ nghĩ tới đây ở trong lòng không khỏi hàng vạn hàng nghìn xúc động.Nàng mặc dù biết rõ nhưng nàng có nên tiết lộ vận mệnh của hắn?
Tuyết Vũ vừa mới tắm rửa đổi xiêm y,An Đức Vương vừa lúc đi vào trong doanh trướng.”Tuyết Vũ cô nương,Tứ ca nói sau khi cô nương đổi lại y phục có thể rời đi.”
“Tứ gia muốn ta đi?” Nàng nghe vậy kinh ngạc,không biết tại sao Cao Trường Cung muốn nàng nhanh rời đi.
“Tứ ca biết cô nương muốn về nhà. . . . . . Dĩ nhiên đợi đến thời cuộc ổn định,hi vọng cô nương có thể đến đại Tề chúng ta ôn chuyện,dù sao cô cũng là một tiểu cô nương,không nên ở mãi quân doanh. . . . . .”
“Ta hiểu nhưng ta có thể đối mặt tạm biệt Lan Lăng Vương không? Ta còn có lời muốn nói hắn biết!” Không thể tiết lộ vận mệnh,ít nhất có thể ám hiệu hắn tránh khỏi nguy hiểm?
An Đức Vương nghe vậy,nụ cười vốn treo trên mặt đột nhiên thu vào,trầm mặc không nói.Tuyết Vũ đoán Cao Trường Cung có thể lo lắng tình trạng sức khỏe của Tu Đạt cho nên không thể tạm biệt nàng.Nghĩ vậy nàng cũng bình thường trở lại.
Cho nên nàng để cho An Đức Vương đưa nàng rời khỏi quân doanh.Nhưng trước lúc đi nàng vẫn không yên lòng,trầm giọng nói với An Đức Vương: “Phiền Ngũ Gia thay ta nói tạm biệt với Tứ gia,cũng xin nhắc hắn phải nhớ lời tiên đoán lúc ở trong thôn đã nói với hắn,còn nữa,phải cẩn thận huynh đệ cùng họ với hắn. . . . . .”
An Đức Vương nghe nhất thời không hiểu ra sao: “Huynh đệ cùng họ? Ta sao?”
“Tóm lại đừng quá tập trung chiến sự,cẩn thận là hơn.”
“Tuyết Vũ cô nương,cám ơn nhắc nhở của cô nương,ta sẽ bảo vệ Tứ ca.Những thứ này hi vọng có thể giúp cô nương sớm ngày về cố hương.” An Đức Vương kéo tay Tuyết Vũ,đem một bọc ngân lượng nặng trịch giao cho nàng.
“Cám ơn!”
Tuyết Vũ nhìn An Đức Vương cười khẽ chớp mắt,xoay người sải bước nhẹ nhàng rời đi.Nàng hoàn toàn không biết Cao Trường Cung đang núp ở cách đó không xa,yên lặng đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Cao Trường Cung từ trong lòng ngực lấy ra hộp kim loại,mở ra nhìn kết tóc hôm đó của hai người bọn họ,nhớ tới ngày đó thành thân,tâm trạng của hắn say mê thật lâu không cách nào tự kềm chế. . . .
. .
Tuyết Vũ càng chạy càng xa,cho đến quay đầu lại cũng không nhìn thấy quân doanh Tề quốc.Trong tay nàng nắm chặc ngọc bội do Cao Trường Cung tặng.Một lời nỗi buồn ly biệt đột nhiên xông lên đầu cơ hồ bao phủ cả người nàng.
“Phải tăng nhanh cước bộ thôi,còn một khoảng đường dài nữa mới về thôn” Sau khi nàng điều chỉnh lại tâm trạng mới tiếp tục sải bước đi về phía trước. Chỉ thấy trên trời thay đổi giăng đầy mây đen giống như có chuyện không may sắp ập đến.
Trong đêm khuya,đột nhiên xuất hiện mưa rền gió dữ,sấm sét lẫn lộn,đèn lồng treo ngay cửa cũng bởi vì mưa quá lớn mà bị thổi tắt,trên đường phố không bóng người nhất thời tràn ngập không khí biến hoá kỳ lạ làm người ta không rét mà run.
Tuyết Vũ cả người ướt đẫm chạy vào một nhà trọ,đang muốn lớn tiếng gọi Điếm gia nương,không ngờ tay mới đụng phải cánh cửa,cánh cửa lại đột nhiên mà mở, nàng tò mò đi về phía trước chỉ thấy bên trong một mảnh tối đen.
“Chủ quán! Là ta,là cô nương lần trước bị bà bán,ta không phải tới đây trả thù,chỉ là bên ngoài mưa to nên muốn xin tá túc một đêm.”
Tuyết Vũ dựa vào ánh sáng bên ngoài rọi vào mò vào bên trong,nhưng bên trong nhà trọ trống rỗng trừ có mình nàng lên tiếng ngoài ra không còn những ai khác, điều này không khỏi khiến Tuyết Vũ cảm thấy hoảng sợ.
Đột nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm phá tan âm thanh mưa to,Tuyết Vũ lảo đảo bị dọa sợ đến ngã trên mặt đất,tay vịn tấm ván gỗ cảm thấy dinh dính ướt nhẹp, nàng cúi đầu nhìn phát hiện tay nàng đã dính đầy máu.Nàng kinh hoảng ngẩng đầu nhìn,sấp chớp không ngừng liên tiếp chiếu sáng bên trong nhà trọ,nàng mới nhìn thấy rõ trên tường đã ấn đầy rất nhiều huyết thủ ấn (dấu tay máu) đáng sợ.
Tuyết Vũ tim đập mạnh,ngừng thở,đi theo phương hướng huyết thủ ấn đi về phía lầu hai,đẩy ra cửa phòng khép hờ,kinh hoàng thấy hai vợ chồng chủ quán đã nằm lăn trong vũng máu.Phần gáy hai người bị cắm hai cây đũa vừa nhọn vừa dài.
Thấy hai người chết thê thảm,nàng hét lên,hoàn toàn không biết phía sau có người đang từ từ chậm rãi đến gần nàng.Lúc này tia chớp lại lóe lên,tia sáng lóa mắt chiếu lên bóng người lớn sau lưng nàng,nàng kinh hãi quay đầu nhìn thấy một nam tử xa lạ đang co rúm ở trong góc,hai tay ôm thật chặc bao quần áo,ánh mắt sợ hãi tràn đầy phòng bị ngó chừng nàng.
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi bị thương?” Thấy quần áo của hắn dính không ít vết máu,Tuyết Vũ quan tâm dịu dàng lên tiếng hỏi,nhưng nàng chỉ vừa lên trước nam tử đã hoảng sợ lui về phía sau một bước,ánh mắt như đang nhìn kẻ thù.
“Chủ quán ra đây mau! Chúng ta phụng mệnh tra xét từng nhà,tìm ra gian tế Chu quốc.Dấu gian tế trong nhà sẽ phạm trọng tội!”
Tuyết Vũ mới vừa hoàn hồn,đã nghe thấy quan binh xông vào bên trong phòng trọ,thanh âm lục soát tìm kiếm từ lầu dưới truyền đến.Nam tử nghe thấy vội vàng đứng lên,liều mạng chống vách tường muốn rời khỏi nơi đây,nhưng làm sao thân thể cũng mềm nhũn,cất bước khó khăn,Tuyết Vũ thấy thế vội vàng chạy đến giúp,vội vã đỡ nam tử khôi ngô ra phòng khách,dọc theo hành lang đi tới một chỗ khác.
Nam tử đi lại lảo đảo mấy lần suýt té ngã,Tuyết Vũ trọng tâm không vững thiếu chút nữa té nhào,một khóa dài vào lúc này từ trên người hắn rơi ra ngoài,nam tử thấy nóng lòng,lực mạnh hất ra Tuyết Vũ,đang muốn đưa tay đoạt lấy,Tuyết Vũ đã nhanh hơn một bước nhặt lên,rồi nhét vào trong tay nam tử.
“Đi! Bọn họ sắp đuổi tới!” Tuyết Vũ kéo nam tử,đẩy ra cửa nhỏ,phát hiện ngoài cửa có cỗ xe đầu gỗ,đẩy nam tử lên xe sau cuống quít rời đi.
Nam tử nằm trên xe đầu gỗ,hai tay ôm chặc túi y phục,thở hổn hển mấy ngụm khí,gương mặt mệt mỏi khép lại hai mắt.
Mưa to ròng rã suốt cả đêm rốt cục ngừng.
Nam tử xa lạ nằm trên xe gỗ,đột nhiên bị một trận kịch liệt ho khan làm tỉnh dậy.Hắn vẫn vẻ mặt sợ hãi nhìn Tuyết Vũ.Cho đến liếc thấy Tuyết Vũ bởi vì đẩy xe gỗ cả đêm mà tay bị thương,hắn mới hơi ngẩn ra.
“Chẳng qua bị thương một chút,không có chuyện gì.” Tuyết Vũ cười cười nói,tùy ý xoa xoa trên người mình.
Nam tử nhíu lông mày,đột nhiên phát hiện sợi dây kim loại trong tay vốn nắm chặc lại không thấy,hắn kinh hoảng tìm chung quanh.
“Ngươi đang tìm trường mệnh khóa sao? Tối hôm qua ngươi vẫn hôn mê,ta sợ trong lúc hỗn loạn mất đi cho nên giúp ngươi đeo lên cổ,ta thấy xem ra ngươi rất khẩn trương trường mệnh khóa này,nó rất quan trọng với ngươi sao?”
Nam tử sờ sờ cổ,phát hiện thật nằm trên cổ mình.Hắn quay đầu nghi ngờ nhìn về phía Tuyết Vũ.
“Loại này trường mệnh khóa này thường do phụ thân phụ mẫu làm cho hài tử,ngươi mới vừa làm phụ thân sao? Người ngươi yêu đang chờ ngươi trở về sao?” Nam tử không nói điều này làm cho Tuyết Vũ buồn bực nói”Ngươi. . . . . . Nghe thấy không đấy?”
Nam tử không để ý tới Tuyết Vũ,khởi động thân thể tính rời đi nhưng một trận choáng váng ập đến cả người tê liệt ngã xuống trên xe gỗ,mặt xanh môi trắng,trán còn không ngừng thấm ra mồ hôi lạnh.
“Ta thấy ngươi không những bị thương còn sốt đây.Ta dùng sài hồ để giảm sốt cũng không có công hiệu dường như bị lây bệnh gì.Ta biết ngươi vội vả muốn về nhà thấy hài tử,nhưng tình trạng hiện tại của ngươi thế này căn bản không thể về nhà!”
Tuyết Vũ lo lắng đưa tay giúp nam tử lau đi mồ hôi trên mặt.Vừa lúc có thôn dân sốt sắng đi qua,tốt bụng nói với Tuyết Vũ thôn lân cận đang bị bệnh ôn dịch,một khi bị lây không thể không chết,nam tử trên xe gỗ,quần áo lam lũ,trên mặt nhiều lớp dơ bẩn thoạt nhìn rất giống người trong thôn dân đen tới đây,hay là mau mau bỏ lại nam tử này để tránh tự dưng bị lây bệnh.
Tuyết Vũ chỉ thản nhiên nói cảm ơn,tiếp theo đẩy xe đầu gỗ đi về hướng thôn dân đen.Mặc kệ thế nào nàng cũng phải đưa nam tử này về nhà của hắn.
Không biết đi bao lâu,nàng rốt cục đi tới nơi được gọi là thôn dân đen.Nàng lúc này mới biết được,dân đen trong thôn phần lớn là đầy tớ và lưu phạm,thân phận thấp hèn như con kiến,người ở chỗ này mạng tuyệt không đáng giá.Cho nên dõi mắt nhìn lại,người nơi này tất cả đều vừa đói vừa nghèo túng,trong không khí nồng đậm mùi chua hôi,ruồi thì bay tán loạn,một nhà nhiều miệng tất cả đều chen chúc trong một liều cỏ rách nát,không thể chắn gió cũng không thể che mưa.
Tuyết Vũ bước mỗi bước,trong lòng càng thêm nặng nề. Nơi này tất cả nước trong hầm đều là bùn lầy,nhưng bọn họ không để ý ngồi cạnh múc nước lên uống.Đứa bé còn cầm lấy trái cây mốc meo nát nhừ vui vẻ ăn,thôn dân ngã bệnh không thoải mái còn nôn mữa tại chỗ,thôn dân đen này quả thực giống như địa ngục . . . . .
Nàng đẩy xe gỗ thấy cách đó không xa bốc lên khói đen dầy đặc,rất nhiều thôn dân quỳ ở nơi đó kêu trời trách đất,định thần nhìn lại mới biết thì ra là thân nhân của bọn bị nhiễm dịch bệnh qua đời,vì sợ bệnh này lan truyền họ đành phải đem thi thể đi thiêu.
“Nghe người trong thành nói,đem những thảo dược này nấu uống có thể giảm bớt đi tả. . . . . .”
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng quen thuộc,Tuyết Vũ men theo giọng nói nhìn qua,không nghĩ tới ở chỗ này gặp được người lừa gạt nàng Hàn Hiểu Đông.”Hàn Hiểu Đông,cái tên đại lừa gạt làm hại ta thật thê thảm,ngươi đừng chạy!”
Hàn Hiểu Đông quay đầu lại,liếc thấy Tuyết Vũ lập tức co chân bỏ chạy,Tuyết Vũ đẩy xe gỗ cố hết sức đuổi theo phía sau.
“Có phải Hiểu Đông đã về rồi không?” Một cụ bà nét mặt già nua đột nhiên đi ra hô to,Tuyết Vũ tim đập mạnh và loạn nhịp dừng lại trước mặt bà lão.Thì ra tên lường gạt này thật sự có bà nội.
“Không phải. . . . . . cháu là bằng hữu của Hiểu Đông. . . . . . cháu tên là Dương Tuyết Vũ.”
“Thì ra là bằng hữu Hiểu Đông.” Bà nội yếu ớt đi lên trước,bàn tay khô héo kéo lấy tay Tuyết Vũ thân thiết nói “Tuyết Vũ cô nương,Hiểu Đông nhà chúng ta ở bên ngoài làm công nhất định gây không ít phiền toái cho cô nương.”
Tuyết Vũ nghe vậy,cười khổ không thôi.
Hiểu Đông quay đầu lại nhìn Tuyết Vũ có đuổi theo hay không,không ngờ nàng lại đang nói chuyện với bà nội của mình,nhất thời bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch,vội vàng chạy ngược trở lại.
“Cháu của ta vừa có hiếu,tấm lòng lại tốt,ở bên ngoài chịu khổ chính là muốn kiếm tiền chữa bệnh cho ta và mua thuốc cho thôn dân.”
Tuyết Vũ lúc này mới biết được,thì ra Hiểu Đông làm những chuyện như vậy sau lưng đều có nguyên nhân.Lúc này Hiểu Đông đã chạy trở lại bên cạnh Tuyết Vũ, như đứng đống lửa như ngồi đống than,đè thấp thanh âm cầu xin bên tai Tuyết Vũ:”Cô nương muốn gì cũng được,nhưng ta xin cô nương,ngàn vạn đừng để bà nội biết ta bên ngoài làm chuyện xấu.”
“Nãi nãi,cháu nói cho người biết,Hiểu Đông ở bên ngoài làm rất nhiều chuyện không được!” Tuyết Vũ cố ý kéo căng cổ họng nói,Hiểu Đông nghe thấy bị hù đến run rẩy, “Hắn ở bên ngoài thường giúp đỡ mọi người,như lần đầu tiên cháu gặp được huynh ấy,khi đó trên đường cháu thiếu chút nữa bị nam nhân thô lỗ khi dễ, may mà có Hiểu Đông ra tay cứu cháu.”
Hiểu Đông nghe vậy ngạc nhiên,hắn hoàn toàn không ngờ Tuyết Vũ sẽ nói chuyện giúp hắn,hơn nữa còn sau khi hắn làm chuyện quá đáng với cô,ngay tức thì khiến trong lòng hắn cảm thấy xấu hổ đến không chỗ dung thân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét