Danh Sách Trang

20 thg 8, 2013

[Đọc Truyện] Lan Lăng Vương - Chương 9 - Trần Ngọc San

Uất Trì Quýnh ngồi trên đài cao,mà Tu Đạt thân bị trọng thương đã bị bắt giữ đưa đến giữa pháp trường.Thời gian đến gần giữa trưa,nắng gắt như lửa,chiếu đến mọi người ở đây đều bực bội.

Mắt thấy Lan Lăng Vương vẫn không xuất hiện,Uất Trì Quýnh đã mất hết tính nhẫn nại hạ lệnh lập tức hành hình.Chỉ thấy đao phủ đi tới giữa,đem sợi dây vòng tròn buộc lại sau cổ Tu Đạt,thuần thục dùng sức kéo sợi dây.

Thoáng cái Tu Đạt bị kéo lên cao không thể hô hấp,liều mạng nắm sợi dây vùng vẫy giãy chết,vẻ mặt vô cùng khổ sở.



“Thì ra Lan Lăng Vương bất quá chỉ là một tên sợ chết vứt bỏ huynh đệ mình như giày cũ !” Uất Trì Quýnh cố ý lên tiếng nói.

“Cao Trường Cung ở chỗ này,thả huynh đệ Hộc Luật Tu Đạt của ta ra!”

Uất Trì Quýnh kinh ngạc,đứng dậy vội vả muốn tìm nơi phát ra âm thanh,không kịp chuẩn bị đột nhiên có xe ngựa chở đầy rôm rạ đang cháy xông vào pháp trường,chạy thẳng tới chỗ đao phủ,sau đó tên đao phủ vội buông sợi dây chạy trối chết,Tu Đạt nhanh chóng bị rơi mạnh xuống đất.Trong nháy pháp trường tràn ngập sương khói,người ở chỗ đó bị khói rơm hun đến không nhìn thấy.

“Bắn tên cho ta!” Uất Trì Quýnh mạnh mẽ ra lệnh.Cung thủ mai phục đã lâu thấy lại có bóng người lao đến,An Đức Vương và Dương Sĩ Thâm che mặt bằng khăn đã thấm nước,từ dưới gầm xe đẩy lấy tấm chắn ngăn cản mũi tên phóng đến.

An Đức Vương một bước nhanh đến bên cạnh Tu Đạt,phát hiện hắn còn hơi thở,giật xuống mặt nạ của mình che kín miệng mũi của Tu Đạt,cõng hắn thoát khỏi pháp trường.Dọc theo đường đi Dương Sĩ Thâm lấy tấm chắn che chở hai người.

Uất Trì Quýnh không ngờ tới Cao Trường Cung lại xử dụng chiêu này,nhất thời luống cuống tay chân,đạp tên binh sĩ bên cạnh muốn bọn họ đi vào làn khói dầy đặc lập tức giết Tu Đạt.

Binh lính bị khói dầy đặc ngăn chặn,căn bản không cách nào đi về phía trước,không đầy một lát tất cả cung thủ do Uất Trì Quýnh an bày giết lầm ngã xuống đất. Uất Trì Quýnh giận giữ không thôi,rút đao đến gần Thiên Võng,vung đao chém một nhát,lưới dây thừng thuận thế thoát ra,bao phủ tất cả mọi người tại pháp trường,đoàn người An Đức Vương còn chưa kịp chạy thoát đã bị bao vây.

“Lan Lăng Vương,đừng làm ngủ thú hãy ra đây!” Uất Trì Uýnh lên tiếng đe doạ,hắn nghĩ thầm Cao Trường Cung cho dù có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể không ra.

Không ngờ đột nhiên không biết từ nơi nào bay ra mộ trường mâu,cứng cáp có lực xuyên thẳng vào cái cộc gỗ bên cạnh Uất Trì Quýnh,Uất Trì Quýnh còn chưa kịp phản ứng,Cao Trường Cung đã dọc theo sợi dây cột trên trường mâu nhanh chóng trợt xuống,đem cây đao cầm trong tay đặt lên cổ Uất Trì Quýnh.

Tất cả xảy ra quá nhanh,cổ Uất Trì Quýnh đã bị lưỡi dao sắc bén trong tay Cao Trường Cung cứa ra một một vết máu.

“Tướng quân đã thua,lần trước không có giết chết ngươi,ngươi thật mạng lớn.” Cao Trường Cung cuồng ngạo nói,tiếp theo lấy ra mặt nạ dữ tợn trên mặt,lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô trù.

“Cao Trường Cung,thì ra đây chính diện mụcgương mặt thật của ngươi!” Uất Trì Quýnh không thể tin,thì ra Lan Lăng Vương không chỉ có mặt tựa quan ngọc,còn có gan dạ sáng suốt hơn người,hắn thật quá khinh địch.

“Ngươi hãy bảo với đám thủ hạ mọi người không được bắn tên,không được phản kháng,nếu không ta lỡ tay một cái danh tướng Chu quốc Uất Trình Quýnh sẽ thành vong hồn dưới đao Cao Trường Cung ta!”

Dương Sĩ Thâm thấy thời cơ đã đến,nhanh chóng chém đứt lưới dây thừng,cùng An Đức Vương đở Tu Đạt hôn mê rời khỏi pháp trường.

“Đừng để cho bọn họ chạy!” Mắt thấy bọn họ sắp chạy thoát,Uất Trì Quýnh không cam lòng hạ lệnh,nhưng Cao Trường Cung đem đao cầm trong tay kiềm càng chặt,cổ Uất Trì Quýnh chảy ra nhiều máu hơn,đau đến hắn mãi một lúc không ra lời,đành phải phất tay muốn binh sĩ dưới trướng nhường đường.

Binh lính nghe lệnh nhường lối ra lối đi,một chiếc xe ngựa liền phóng nhanh đến,đoàn người thấy thế vội vã lên xe,nhưng đao trong tay Cao Trường Cung vẫn đặt sát trên cổ Uất Trì Quýnh: “Nếu ai dám đuổi theo,chính là đưa tướng quân đến con đường chết,Thái sư, đi mau!”

Đoạn Thiều nghe vậy lập tức đánh xe ngựa nhanh chóng lao ra pháp trường,nhắm cửa thành phóng đi.

Dương Sĩ Thâm ngồi trên xe ngựa xóc nảy lấy ra chai thuốc vội vả chữa thương giúp Tu Đạt,An Đức Vương thấy vết thương Tu Đạt sâu gần đến xương,trong lồng ngực lửa giận sôi trào,hận không được lập tức đem Uất Trì Quýnh bào cốt đào tâm.

“Tứ gia. . . . . .” Tu đạt hơi thở mong manh,gọi Cao Trường Cung,”Ta có lời muốn nói với ngài,nếu không nói. . . . . . Ta sợ sau này không nói được. . . . . .”

“Tứ ca qua đó nghe Tu Đạt muốn nói gì,để đệ xem tên này!” An Đức Vương tiếp nhận dùng đao giữ Uất Trì Quýnh.Cao Trường Cung không đành lòng nhìn Tu Đạt gắng gượng,vội vàng đi qua nghiêng tai lắng nghe.Tu Đạt giọng yếu ớt như muỗi vằn nói cho hắn biết,hoàng đế Chu quốc Vũ Văn Ung mất tích,có thể hắn ta đang ẩn núp trong nước Tề!

Cao Trường Cung nghe sắc mặt lập tức thay đổi nhưng sau khi Tu Đạt nói xong liền bất tỉnh.Uất Trì Quýnh thừa cơ lấy khủy tay đấm mạnh vào ngực An Đức Vương.An Đức Vương nhất thời buông tay lảo đảo lui về phía sau,Uất Trì Quýnh xoay người nhảy lên xe ngựa đi,trên mặt đất vàng cuồn cuộn vài vòng,đội quân khổng lồ Chu quốc ngay sau đó đuổi theo tới.

“Nhanh đuổi theo cho ta! Đừng để bọn họ chạy!” Uất Trì Quýnh được binh lính khó khăn đỡ dậy,lòng như lửa đốt hạ lệnh quát.

Mắt thấy quân Chu theo sát phía sau,Cao Trường Cung nhướng mày,quay đầu hỏi thăm Đoạn Thiều: “Thái sư,ngài có thượng sách gì không?”

“Nhìn thấy những bao bố kia không?”

Dương Sĩ Thâm nghe vậy,lập tức đem bao bố đặt ở góc  kéo dài tới trước mặt Lan Lăng Vương.

“Tứ gia,mở ra những bao bố kia!”

Cao Trường Cung không khỏi nhiều,lập tức rút ra lưỡi dao sắc bén ngắn nhỏ cắt ra bao bố,đậu bên trong thoáng cái rơi vãi ra ngoài,Cao Trường Cung lập tức hiểu, nhanh nhẹn cắt ra những bao bố khác,đem tất cả đậu quăng về hướng quân Chu đang đuổi theo.

Đậu như sao trải đầy mặt đất,quân Chu cưỡi ngựa dẫm lên đậu,tất cả đều trượt chân nghiêng nghiêng ngã thành một đoàn,Uất Trì Quýnh đi theo phía sau quân Chu chỉ phải thắng ngựa,căm giận lập tức quay đầu chuyển hướng chạy sang hướng khác.

“Tốt,ngã chết các ngươi! Thái sư,kế này rất hay a!” Mắt thấy toàn bộ quân Chu phía sau toàn bộ té ngã,An Đức Vương vui vẻ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Đừng vui mừng quá sớm,chúng ta còn chưa ra khỏi thành đây! Thái sư,kế này chỉ có thể ngăn cản nhất thời,bước kế tiếp phải làm gì?”

Đoạn Thiều lạnh lùng cười một tiếng,giương lên roi ngựa trong tay,đem xe ngựa rẽ nhanh vào trong đường phố.

Nhưng Uất Trì Quýnh tựa hồ đoán ra phương hướng đoàn người Cao Trường Cung,nên đã sớm an bài rất nhiều cung thủ chờ cách đó không xa đón tiếp đám người của Cao Trường Cung.Quả nhiên không bao lâu đã thấy được xe ngựa Cao Trường Cung từ chỗ rẽ  phóng ra,Uất Trì Quýnh lập tức hạ lệnh toàn quân bắn chết đám người trên xe ngựa,tức khắc tên phóng xuống như mưa rơi,chi chít xuyên vào trong xe ngựa bọn họ.

Uất Trì Quýnh nghĩ thầm người trong xe ngựa chắc chắn đã chết,đắc ý xuống ngựa đi đến điều tra,không ngờ bên trong xe ngựa trống không,căn bản không có một bóng người!Uất Trì Quýnh nhất thời quát lên như sấm,rút kiếm chém lung tung xe ngựa cho hả giận.

“Bọn họ nhất định còn đang ở gần đây,lục soát từng nhà cho ta,bất kỳ một góc nào cũng không được bỏ qua!”

Binh lính phụng mệnh làm theo,trực tiếp xông vào dân lục soát,dẫn đến lòng dân hoang mang.Nhưng tìm hồi lâu vẫn không có tung tích Lan Lăng Vương,điều này khiến Uất Trì Quýnh bắt đầu mất hết tính nhẫn nại.

“Không lý nào tìm không ra,cửa thành đã đóng,bọn họ có thể  đi đâu?”

Uất Trì Quýnh đắn đo suy nghĩ,sải bước về phía trước,trong lúc vô tình đi qua một đóng củi,một tấm vải bố màu sắc không bình thường nhất thời hấp dẫn sự chú ý của hắn.Hắn cúi người xuống cầm lên miếng vải bố,nheo lại mắt cẩn thận xem kỹ .

Bên cạnh đống củi dưới cống thoát nước,đúng lúc hé ra nơi đoàn người Lan Lăng Vương ẩn núp.Tất cả bọn họ đều nín thở,chỉ sợ khoảng cách quá gần Uất Trì Quýnh sẽ tìm ra đầu mối.

Uất Trì Quýnh là người nhạy cảm,ánh mắt đột nhiên quét về phía miệng phiến đá,hắn trực giác cảm thấy khác thường,thích thú đứng dậy đi về phía trước,từng bước tiến tới gần đám người Lan Lăng Vương.

Mắt thấy Uất Trì Quýnh sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện hành tung của bọn họ,tất cả mọi người nắm chặc binh khí sẵn sàng đón quân địch.

Uất Trì Quýnh cúi người xuống,đang chuẩn bị muốn dùng sức dở lên phiến đá,đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc,mọi người đều bị tiếng nổ bất thình lình dọa .

“Đây là tiếng gì? Xảy ra chuyện gì?” Uất Trì Quýnh đứng dậy,nhìn phía xa xa không ngừng bay lên làn khói dầy đặc,nóng lòng hỏi.

Chỉ thấy một tên lính quèn thở không ra hơi chạy tới,bị tiếng nổ dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt trả lời: “Khởi bẩm tướng quân,kho lúa đột nhiên xuất hiện ánh lửa, sau đó thì cháy,có người nhìn thấy đầu hổ nhe răng thường lui tới,ai nấy đều nói vì hủy bỏ nghi lễ cúng bái cho nên quỷ đến quấy phá,không người nào dám nhích tới gần.”

“Hừ! Ở đâu ra quỷ quái làm loạn,để Bổn tướng quân ta tự mình bắt quỷ !” Uất Trì Quýnh chỉ thị một đội quân đến đó cứu hỏa,còn lại đi theo hắn.

Nhưng trên đường đi lại liên tiếp nghe tiếng nổ,Uất Trì Quýnh lập tức phát giác,đây rõ ràng có người lên kế hoạch đốt kho lúa của hắn,tiếp theo hắn kéo cương ngựa,giục nó phóng đến kho lúa gặp chuyện không may.

Mắt thấy quân Chu từ từ tản đi,đoàn người Cao Trường Cung mới nhanh chóng đi dọc theo đường cống thoát nước.Dọc theo đường đi Cao Trường Cung giữ chặt Tu Đạt đang hôn mê.

Đi tới cánh cửa sắt,Đoạn Thiều đẩy ra phiến đá trên đầu,mắt thấy bốn bề vắng lặng mới đưa tay kéo Cao Trường Cung và đoàn người nhanh chóng ngồi lên xe ngựa chuẩn bị sẳn rời đi.Nhưng càng đến cửa thành,sắc mặt Cao Trường Cung càng ngưng trọng,bởi vì vệ binh canh cửa căn bản có tăng không  giảm.Rõ ràng chỉ có thể mở một con đường máu,Uất Trí Quýnh hẳn có thể mang binh tới vây bắt bọn họ.

Đoạn Thiều nhìn ra tâm tư Cao Trường Cung,ông ngẫm nghĩ một hồi lâu tiện đà từ trong lòng ngực lấy ra mấy bao vật nhỏ giao vào trong tay Cao Trường Cung.”Tứ gia,vật này là Tuyết Vũ cô nương giao cho ta,nàng nói vật này châm thêm chút lửa có thể phá cửa thành,không bằng chúng ta thử nó một lần?”

“Tuyết Vũ? Không phải ta đã đưa nàng ấy đi rồi sao,tại sao nàng ấy quay lại?”

“Chuyện này nói rất dài dòng,có cơ hội lão phu sẽ giải thích với Tứ gia .”

“Thái sư,ông hồ đồ sao?Chỉ mấy bao nhỏ xíu này mà có thể phá cửa thành ta mới không tin,chỉ một cô nhóc lấy đâu ra bản lãnh lớn như vậy?” An Đức Vương nghe không khỏi hừ mũi coi thường.

“Trong lòng lão phu vốn nghi ngờ,nhưng kế giương đông kích tây vừa rồi chính là cô nương không có bản lĩnh nghĩ ra đấy!”

“Được,ta tin nàng!” Cao Trường Cung không khỏi phân trần đưa tay lấy đi gói thuốc,chiếu theo cách Đoạn Thiều nói,đem gói thuốc cột vào tên,tiếp theo đốt gói thuốc,chuẩn bị liên tiếp bắn ba mũi tên về phía cửa thành.

“Đây? Cái gì. . . . . . ?” Vệ binh tò mò tiến lên đang muốn ngó nhìn,đột nhiên một tiếng ầm ầm vang lên,cửa thành rắn chắc nổ nát bấy,tro bụi đầy trời tất cả đều bao trùm đoàn người Cao Trường Cung, tất cả người ở chỗ này đều nghẹn họng nhìn trân trối.

“Tuyết Vũ cô nương này thật biết nhiều yêu thuật. . . . . .” An Đức Vương nhất thời ngu ngơ,hắn quả thật quá khinh thường nàng.

Cao Trường Cung nhìn thấy thời cơ đã đến,nắm lên dây cương,hướng về phía cửa thành bị nổ tung xông thẳng  ra ngoài.

Đoàn người Cao Trường Cung dần dần chạy cách xa biên thành,đi tới nơi hội họp giữa Đoạn Thiều và Tuyết Vũ đã bàn.Ông bảo mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút,để Tu Đạt hơi thở mỏng manh có thể uống một ngụm nước sau mới lên đường.

Chỉ thấy Đoạn Thiều băn khoăn bất an không ngừng nhìn về phía biên thành,Cao Trường Cung nhất thời phát hiện vẻ khác lạ của ông bèn mở miệng hỏi . Đoạn Thiều lúc này mới nói chuyện ông vô tình gặp Tuyết Vũ ngoài pháp trường,rồi chuyện Tuyết Vũ kéo ông đến tiệm thuốc mua hỏa dược nói rành mạch với Cao Trường Cung.

Mà những tiếng nổ ầm ầm vừa rồi chính là Tuyết Vũ một mình chạy đến kho lúa,cố ý thiêu hủy hấp dẫn chú ý của Uất Trì Quýnh,mới có cơ hội để mọi người chạy ra.

Nhưng mắt thấy thời gian từ từ trôi qua,mãi vẫn không biết tung tích Tuyết Vũ,trong lòng Đoạn Thiều không khỏi bắt đầu lo lắng cho Tuyết Vũ.

Cao Trường Cung nghe thấy hoảng sợ,theo bản năng muốn quay lại cứu Tuyết Vũ,nhưng bị An Đức Vương kéo trở lại.Hắn vội vàng khuyên: “Tứ ca,thật vất vả mới trốn ra được,bây giờ quay lại chịu chết sao?Nếu huynh gặp chuyện,huynh bảo Tu Đạt phải làm sao trở về nói với cha hắn?”

Cao Trường Cung nhìn Tu Đạt trọng thương hôn mê,nhìn lại nhánh tóc hai người được cột chung,nhớ tới ở lời thề trước mặt tượng thần nữ oa,trong lòng không khỏi đấu trang khổ sở. . . . . .

Tuyết Vũ ở bên trong kho lúa,vẻ mặt đắc ý lấy ra quặng ni-trát ka-li cùng lưu hoàng,tiếp theo lấy ra than củi,dùng đá nhỏ đập nát sau đem hỗn hợp gói kỹ,rút ra dây thừng nhỏ làm kíp nổ,một đường kéo đến cửa kho lúa.

“Hắc hắc. . . . . . Ban đầu làm nổ hư phòng ốc của mình thật đáng giá !” Không nghĩ tới thứ nàng phát minh có thể làm được chuyện thế này,nàng kiêu ngạo nói.

Đang lúc nàng lấy ra đá nhóm lửa,chuẩn bị đốt lửa,sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng động,nàng bị dọa sợ đến nàng vội vàng trốn  trong đống lương thảo .

Uất Trì Quýnh giận giữ đến gần,tiếp theo cúi đầu phát hiện mình dẫm lên chút ít quặng ni-trát ka-li,hắn nhe răng cười,phất tay ý bảo nhóm lớn binh lính phía sau nhanh chóng đi vào,đưa tay vẹt ra bên trong đám lương thảo,không bao lâu binh lính quả nhiên bắt được Tuyết Vũ núp ở bên trong,cũng kéo nàng đến trước mặt Uất Trì Quýnh.

“Là cô! Tân nương của Lan Lăng Vương !”

“Tân nương? Ngài nhận lầm rồi,ta không phải tân nương gì của Lan Lăng Vương hết!”

“Còn nói dối!” Uất Trì Quýnh ôm đồm đoạt lấy túi hỏa dược trong tay Tuyết Vũ”Cô đã dùng những đồ này giả thần giả quỷ,thiêu hủy kho lúa của ta? Là Lan Lăng Vương muốn cô làm vậy phải không ?”

Tuyết Vũ không nói,cúi đầu cắn tay binh lính,binh lính bị đau buông tay,nàng xoay người nhanh chạy trốn,rồi lại bị Uất Trì Quýnh một tay kéo trở lại.

“Cô là người Lan Lăng Vương đưa tới,ta không thể bỏ qua cho cô được.” Uất Trì Quýnh vẻ mặt tàn ác cảnh cáo Tuyết Vũ,nhưng Tuyết Vũ cũng trợn mắt nhìn chằm chằm lại hắn,nàng tuyệt không sợ bọn người xấu xa này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét