Danh Sách Trang

18 thg 8, 2013

[Đọc Truyện] Lan Lăng Vương - Chương 4 - Trần Ngọc San

“Cho ta!”Bàn tay thô mập của Phi Yến dùng sức cướp lấy,đang muốn đoạt sợi đai lưng trong tay Tuyết Vũ đến,đột nhiên không biết từ nơi nào bay tới một viên đá nhỏ đập trúng tay nàng,đau đến nàng buông ra đai lưng,nhất thời mất đi trọng tâm lảo đảo ba bước ngã xuống.Bên cạnh nam tử nhỏ gầy lập tức đến đở Phi Yến,nhưng vì thân hình Phi Yến thật sự quá to con,hắn lôi thật lâu mới kéo được Phi Yến,Phi Yến giận đến chọc vào đầu hắn.

Bỗng dưng có vị nam tử cúi xuống người nhặt lên đai lưng trên mặt đất,dùng giọng trầm thấp vô cùng từ tính,sâu lắng nói: “Đai lưng này,ta có thể nhận lấy không”



Cao Trường Cung xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt thôn dân tại nơi đó,bọn nhìn thấy gương mặt hắn tuấn mỹ vô trù (ý là đẹp không ai sánh bằng),không khỏi thán phục than thở,bởi vì bọn họ đời này cho tới bây giờ cũng cũng chưa nhìn thấy mỹ nam tử đẹp đến như vậy.

Nãi nãi ngồi kế bên nghe được giọng Cao Trường Cung,sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Cao Trường Cung cầm lấy đai lưng diễn kịch trước mặt mọi người kéo bàn tay nhỏ bé của Tuyết Vũ,đem đai lưng thả lại trong tay của nàng.Mà Tuyết Vũ không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện vào lúc này,chớp chớp đôi mắt xinh đẹp,trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng thế nào.

“Ngươi là ai? Nếu như ném tay của ta bị thương thì sao!” Phi Yến giơ bàn tay mập mạp,phẫn uất chỉ vào Cao Trường Cung phá vỡ yên lặng vốn có trong thôn.

“Cô nương mà dám can đảm bắt nạt Tuyết Vũ lần nữa,cô nương sẽ biết bị ta ném kết quả bị như thế nào!” Hắn lớn tiếng khiển trách,Phi Yến vốn kêu ngạo lớn lối bị hắn chọc tức mà không dám nói,bụng đầy ủy khuất cúi đầu sang nam tử bên cạnh,ngập ngừng nói Cao Trường Cung bắt nạt nàng.

Nam tử bên cạnh vung quyền vốn định thay Phi Yến xả giận,nhưng vừa thấy được ánh mắt lạnh lùng của Cao Trường Cung nhất thời lại rút quả đấm trở về.

“Tại sao huynh quay trở lại. . . . . . muội cho là. . . . . . huynh rời đi. . . . . .” Nhìn thấy hắn đột nhiên có loại cảm giác mất mà được lại.

“Cô nương ngốc,tại sao ngốc đến để người khác bắt nạt?” Trong mắt của hắn chợt lóe lên đau lòng.

“Người khác bắt nạt muội,nếu như muội hận mọi người,mọi người sẽ càng ghét muội nhưng muội rõ ràng cũng là người đáng yêu . . . . . Cho nên muội đã nghĩ thông,nếu như muội mang theo nụ cười đối mặt,một ngày nào đó nhất định sẽ có người phát hiện muội cũng đáng yêu. . . . . . Đây chính là mặt nạ của muội,cũng là dũng cảm huynh đã dạy muội!”

“Dương Tuyết Vũ,cô dám mang người ngoài vào trong thôn? !” Phi Yến nghe được hai người nói chuyện với nhau,đột nhiên nhớ đến lập tức lớn giọng nói,tiếp tục mắng.

Lời này vừa nói ra bọn họ ai cũng rối rít nghị luận.Tất cả mọi người đang đàm luận tại sao Tuyết Vũ tự tiện mang người ngoài vào thôn,Tuyết Vũ phạm vào tối kỵ, nãi nãi có thể đã vô phương dạy giỗ.

Đối mặt Phi Yến chỉ trích,Tuyết Vũ nhất thời không biết giải thích.Chỉ thấy Cao Trường Cung đón lấy đai lưng của Tuyết Vũ.

“Ta không phải người ngoài,ta là người trong lòng của Tuyết Vũ.Lễ trưởng thành của quý thôn cũng không có quy định người trong lòng của các cô nương nhất định phải ở trong thôn,đúng không?”

Hắn nói xong cười khẽ nháy mắt mấy cái với Tuyết Vũ,Tuyết Vũ nhất thời giống như đã hiểu ý của hắn,cầm lấy đai lưng vòng qua bên hông Cao Trường Cung, xấu hổ cúi đầu xuống,nhẹ nhàng thắt gút.

Nàng biết Cao Trường Cung muốn nàng diễn kịch cho mọi người xem,nhưng một khắc đó trong lòng nàng hi vọng đây là sự thật.

Mà Lạc  Hoa cùng Mẫu Đơn nhìn thấy Tuyết Vũ có thể được nam tử đẹp trai anh tuấn quý trọng,trong lòng không khỏi bắt đầu hâm mộ nàng.Hơn nữa dáng vẻ Cao Trường Cung muốn bảo vệ Tuyết Vũ,A ~ thật sự là rất tuấn tú.

Tuyết Vũ đang muốn đem đai lưng kết chặt,bỗng nhiên đai lưng bị người ta giật mạnh xuống ném xuống đất,hai người quay đầu nhìn,quả nhiên là nãi nãi đang rất giận giữ.

“Truyền thống trong thôn sao có thể cho phép các ngươi hồ nháo như thế! Ngươi! Vong ân bội tính,đã nói rời khỏi nơi này,rồi lại quay trở lại quấy rối thôn!”

Thấy nãi nãi tức giận,Tuyết Vũ nhất thời không biết làm sao.Cao Trường Cung bước đến trước một bước che trước mặt Tuyết Vũ cầu tình : “Xin tiền bối bớt giận, tại hạ là lo lắng Tuyết Vũ cô nương bị bắt nạt,mới dùng hạ sách tạm thời quay trở lại.”

“Tránh ra!”

Hiển nhiên nãi nãi không muốn nghe Cao Trường Cung giải thích,nhưng giờ phút này Cao Trường Cung vẫn kiên quyết che trước mặt Tuyết Vũ.

“Ta nói lại lần nữa, tránh ra!” Đối với hành động của Cao Trường Cung,nãi nãi cho đó là một khiêu khích,bà đã mất hết nhẫn nại.

Mắt thấy tình trạng hai người căng thẳng,Tuyết Vũ núp sau lưng Cao Trường Cung vành mắt cũng đỏ lên,nàng không hy vọng bởi vì nàng tổn thương hòa khí hai bên.

“Xin lỗi. . . . . . Xin tiền bối không nên trách Tuyết Vũ cô nương,đây là chủ ý của ta báo đáp Tuyết Vũ cô nương trị dùm mã nhi.” Cao Trường Cung đành phải dịu giọng giải thích.

“Tuyết Vũ,cô đã nghe chưa? Hắn chỉ vì báo đáp ân huệ của cô,chứ không phải thật lòng muốn nhận đai lưng của cô,chẳng lẽ cô thật vì một nam nhân ngỗ nghịch với nãi nãi  sao?Cô có biết đưa người này vào làng sẽ đem đến cho thôn bao nhiêu nguy hiểm không?”

Tuyết Vũ ngẩng đầu nhìn hắn,ngay sau đó đi tới trước mặt Cao Trường Cung nói chuyện thay hắn : “Nãi nãi . . . . . . Huynh ấy bất quá không hy vọng Tuyết Vũ bị bắt nạt mà thôi,nãi nãi tại sao lại trách huynh ấy? Nãi nãi tại sao luôn  muốn Tuyết Vũ khổ sở!”

Nàng cũng nén không nổi nữa,ngăn không được nước mắt không ngừng chảy xuống.Nàng chạy nhanh vào bên trong nhà,không muốn để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của nàng.

Không nghĩ tới lễ trưởng thành vốn vui mừng lại biến thành thế này,Cao Trường Cung xuất hiện,còn để cho Tuyết Vũ sâu sắc nghĩ nãi nãi không thông cảm mình, giờ phút này trong lòng nãi nãi vô cùng khó xử đau lòng.

“Tuyết Vũ cô nương thường xuyên bị cười nhạo,các nàng ta nói ngay cả nãi nãi gần gũi cũng xem thường nàng.Tại hạ chỉ muốn muội ấy sống vui vẻ tại một nơi xinh đẹp như Bạch Sơn thôn,chẳng lẽ tiền bối thông thái lại không hiểu?”

“Bất luận thế nào cũng không thể là ngươi!” Nãi nãi khôi phục nét nghiêm túc nói”Xin rời xa cháu gái của ta,với lại vĩnh viễn không cho phép ngươi lui tới với con bé.Các ngươi giám sát hắn rời khỏi đây,không cho phép quay trở lại! Tiễn khách!”

Bọn nghe nãi nãi nói,lập tức bày ra thế mời Cao Trường Cung rời đi.Mặc dù Cao Trường Cung hiểu tâm trạng giờ phút này của Tuyết Vũ,nhưng hắn dường như chỉ có thể rời đi chứ không thể an ủi nàng.

Thôi,bọn họ vốn chỉ gặp mặt một lần,duyên tới duyên đi chẳng qua hiện tượng bình thường thế gian.Nhưng tại sao trong lòng hắn mơ hồ có một loại tiếc nuối nói không nên lời?

Hắn không truy vấn tâm tình của mình nữa,nhặt lên đai lưng trên mặt đất,xoay người thất vọng rời đi.

……….

Tuyết Vũ khổ sở nằm lỳ trên giường gào khóc… khóc thật lớn tiếng giống như con nít.Nghe được Tuyết Vũ khóc thương tâm,nãi nãi lòng cũng đau nhói.

“Tuyết Vũ muốn biết,vì sao nãi nãi không cho con và Tứ gia lui tới ?”

Tuyết Vũ ngừng tiếng khóc,đưa tay lau đi nước mắt chưa khô trên mặt .

“Tới đây.”

Tuyết Vũ bình tĩnh đi tới ngồi xuống bên cạnh nãi nãi,chỉ thấy nãi nãi thuần thục cầm lấy tiểu mộc trên bàn đặt vào trong chậu than,lại từ túi bằng lụa trắng lấy ra bặc cốt,đem tiểu mộc hướng về phía bặc cốt đốt,tiếng động chít chít vang lên,không bao lâu bặc cốt xuất hiện vết nứt,nãi nãi để xuống tiểu mộc,sờ lên bặc cốt còn nóng nói:

“Tứ gia là võ tướng Tề quốc sẽ mang chiến tranh đến nơi này,cũng sẽ đưa hắn đến trận chiến tiếp theo, máu chảy thành sông. . . . . .”

“Ở đâu? Huynh ấy sẽ có chuyện sao?” Tuyết Vũ nghe,lo lắng hỏi.

“Không lâu,ở Mang Sơn xa xôi,hắn chỉ có năm trăm kị binh mà phải đối kháng mười vạn đại quân Chu quốc,thắng được trận chiến này đúng là kỳ tích.”

Nghe được Tứ gia có thể chiến thắng trở về Tuyết Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

“Nhưng Tứ gia không phải là người dễ động tình,nãi nãi xem quẻ bói,trong cuộc đời hắn chỉ biết có một nữ nhân,Trịnh phi,không phải họ Dương,không phải là con Dương Tuyết Vũ,hiểu chưa?”

Tuyết Vũ nghe trong lòng đột nhiên dâng lên một loại mất mác.

“Nãi nãi chưa từng xem thường cháu,ngược lại nãi nãi sợ năng lực của cháu.Cháu là huyết mạch của nãi nãi,là thiên nữ của vu tộc,cháu có năng lực cùng sứ mạng bẩm sinh,nhưng bên ngoài thời loạn lạc không phải con có thể tưởng tượng. . . . . . Đây chính là nguyên nhân vì sao ta không dạy con bói thuật,bởi vì ta từ lúc sanh ra tâm nguyện chính là có thể vứt bỏ sứ mạng thiên nữ,làm người bình thường bình an sống cả đời.” Nãi nãi dịu dàng kéo lại tay Tuyết Vũ,khuyên nhủ nói”Mà Tứ gia. . . . . . Người nam nhân này chỉ có mang đến tai họa cho con.Cái chết. . . . . . là số mạng của hắn. . . . . . Con không thể thay đổi! Nhiều nhất một năm sau,hắn nhất định sẽ chết!”

Cái gì? Hắn sẽ chết?

Tuyết Vũ quả thực không thể tin chuyện nàng nghe,nhất thời như bị sét đánh ngây người như phỗng ngồi tại chỗ,một lúc lâu vẫn không thể hít thở. . . . . .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét