Danh Sách Trang

18 thg 8, 2013

[Đọc Truyện] Lan Lăng Vương - Chương 3 - Trần Ngọc San

Tuyết Vũ nghe được Phi Yến giải thích nhất thời sửng sốt,mắt thấy Tuyết Vũ rốt cuộc có phản ứng,Phi Yến nắm chặt cơ hội tiếp tục nói: “Không phải sao?Nãi nãi là truyền nhân ruột của Vu tộc,cô là cháu của nãi nãi mà nãi nãi thà rằng để cho năng lực vu tộc thất truyền cũng không nguyện đem thuật bói toán truyền cho cô,chắc do cô căn bản không có tư cách!Hmm………….”

Ba nữ tử vô cùng ăn ý ngửa đầu cười to,cười đến cực kỳ khoa trương,khóe mắt giống như sắp cười ra nước mắt.Phi Yến thấy Tuyết Vũ tim đập loạn nhịp hồi lâu,trong đầu chuyển sang oán hận lần trước bị cô dùng con cóc dọa.



“Vu tộc……..Trong truyền thuyết thiên nữ vu tộc có thể giúp quân vương đoạt được thiên hạ….thật có người này sao?”Cao Trường Cung lẩm bẩm nói,đối với địa thế của làng này trong lòng dần hiểu rõ.

“Nãi nãi thật đáng thương,không có nhi tử còn phải đối mặt cháu gái tai họa.”Câu này còn không để Dương Tuyết Vũ tức điên sao?

Tuyết Vũ nghe đến đó trong lòng giống như bị ghim mạnh một châm,nàng giận đến cầm trong tay đai lưng ướt đẫm cố ý dùng sức vung,vẩy nước bẩn vào khuôn mặt Phi Yến.

Hai nữ tử khác thấy thế,chỉ có thể gắng sức nén đi tức giận cũng không dám cười thành tiếng.

“Ơ!Xin lỗi Phi Yến,ta thấy tỷ gần đây gặp vận xui đến “nước”,đầu tiên là con cóc nước,hiện tại là gương mặt nước….cẩn thận a.”

Phi Yến đưa tay lau nước trên mặt,hung tợn nhìn chằm chằm Tuyết Vũ: “ Hừ!Cô căn bản cố ý,loại bà đàn ông như cô sẽ không ai xem trọng,không có tư cách tham gia lễ trưởng thành!Cô đấy,ngày mai tốt nhất đừng nên tới để tránh phá hỏng ngày quan trọng của toàn bộ cô nương trong thôn!Hừ.”

Phi Yến hậm hực xoay người rời đi,Lạc Hoa và Mẫu Đơn cũng đuổi theo,để lại một mình Tuyết Vũ đứng trong đêm tối.Tuyết Vũ lúc này mới dùng sức hít sâu,kiên trì không để cho nước mắt đảo quanh viền mắt rơi xuống.

Nàng cầm chặt đai lưng trong tay,cố gắng bình phục tâm trạng đem yếu ớt giấu sâu đi,rồi mới mỉm cười xoay người muốn đi vào nhà.Cao Trường Cung làm bộ như không có truyện gì ngồi ở một bên.

“Những thôn dân nói nhiều ầm ĩ đến huynh sao?”Tuyết Vũ đẩy cửa ra đi vào,trên bàn thức ăn vẫn còn đầy ắp: “Tại sao còn chưa ăn?”

“Ta còn chưa đói ”

Một đôi con ngươi tràn đầy tinh thần nhìn chăm chú vào nàng.Nàng có chút xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, tình cờ thấy mặt nạ đáng sợ treo bên bên cạnh hắn,không khỏi buồn bực hỏi:

“Tại sao huynh lại đem mặt nạ đáng sợ như vậy theo bên người đây ?”

Cao Trường Cung tóm lấy mặt nạ đeo lên,nhích đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Vũ.”

“Sợ không?”

Tuyết Vũ gật đầu,nàng có chút sợ.Nhưng khiến nàng hoảng hốt không phải mặt nạ mà hắn nhích đến gần.Trên người hắn hình như có loại khí chất đặt biệt khó có thể hình dung,không thể nói ra rồi lại không thể bỏ qua
“Lúc ta tuổi còn rất nhỏ đã bị bức rời khỏi người thân,đến một nơi tất cả mọi người đều không thân thiện.Đến khi ta bắt đầu có sức dùng đao kiếm thì phải ra chiến trường,đó là nơi mọi người đều muốn đẩy ta vào chỗ chết. . . . . .”

Hắn nói đạm mạc,nội dung  vừa tàn khốc vừa máu tanh nhưng hắn dường như sớm thành thói quen nơi hắn phải không ngừng chiến đấu mới có thể sống sót. Tuyết Vũ nghe quả thực không dám tưởng tượng cũng không muốn tưởng tượng.

“Ta thế nào cũng không muốn giết chóc nhưng vì thiên hạ thái bình,vì bảo vệ dân chúng,ta phải giết hết những người muốn hại người dân của ta.”Hắn giống như sư tử mạnh mẽ ngủ say đã lâu,từng câu từng chữ nói thật có lực:”Đeo lên mặt nạ chính là ép bản thân biến thành một người khác,giấu đi nhân từ biến thành võ tướng vì bảo vệ quốc gia phải giết không tha.”

Cao Trường Cung đem mặt nạ đeo lên trên mặt Tuyết Vũ,hắn thình lình đến gần làm cho tim Tuyết Vũ đột nhiên đập thình thịch.

Chưa từng tới gần một người nam nhân nào,Tuyết Vũ nhất thời xấu hổ đỏ mặt,nàng đang do dự có nên đẩy hắn ra không,hắn đúng lúc rời đi nói:

“Đây là một thế giới người ăn thịt người,mọi người đều mượn cơ hội tiêu diệt đối phương,phải tự mình lớn mạnh,vĩnh viễn không nên vì cách nhìn của người khác mà từ bỏ bản thân.Phải tin tưởng với những chuyện mình làm,nếu ngay cả cô nương cũng không tin những chuyện mình làm,thì sao có thể mong đợi nhận được đồng tình của người khác?”

Sau khi Tuyết Vũ nỗ lực nhiều năm vẫn bị tất cả mọi người chối bỏ,nhiệt tình trong lòng nàng cơ hồ bị thực tế tàn khốc giội tắt,thậm chí có lúc nàng không khỏi hoài nghi mình kiên trì có phải là đúng,mà sau khi nghe một hồi những lời dịu dàng mà có lực của Cao Trường Cung giống như một ngọt lửa bừng bừng trong đêm đông, chiếu sáng ấm áp thế giới nội tâm nguội lạnh của nàng..

“Không cần lo những cô nương kia nói thế nào,tại hạ cho rằng cô nương rất đặc biệt,rất rất giỏi.”

“Thật không?”

Nàng chớp chớp hai mắt nhanh nhạy chăm chú nhìn vào hắn,muốn nghe thêm nhiều lời cảm giác hắn đối với nàng.Nhưng Cao Trường Cung dời đi tầm mắt,tiếp theo cầm lấy đai lưng vừa ẩm vừa bẩn đặt bên cạnh.

“Xem ra vật này rất quan trọng nhưng cô nương lại cầm nó cứu Đạp Tuyết,mặc dù vốn không quen biết nhưng ở Ôn Tuyền cô nương đã ra tay cứu giúp,lại không màng nguy hiểm tánh mạng đưa ta cùng Đạp Tuyết trở về thôn chữa trị. . . . . . Ta ở trên người của cô nương nhìn thấy sự lương thiện những cô nương kia không có .”

“Bởi vì muội mong đợi Đạp Tuyết giúp đỡ Tứ gia mang bình an cho người trong thiên hạ,ngày Tứ gia bình định thiên hạ tức là lúc thôn chúng tôi thấy được ánh mặt trời,Tuyết Vũ vô cùng mong đợi .” Tuyết Vũ tháo mặt nạ xuống,nhìn hắn nở nụ cười dịu dàng.Trong đôi mắt thanh lệ đã không biết bắt đầu từ lúc nào xen lẫn rất nhiều cảm giác kỳ lạ dành cho hắn.

“Khi đó,phải mời cô nương đến Tề quốc làm khách.”

“Thì ra là Tứ gia võ tướng Tề quốc a. . . . . .” Nàng thật ngốc,nói chuyện lâu như vậy bây giờ mới biết được thân phận thật sự của người ta .

“Thế nào?”

“Không có chuyện gì,ta chỉ nhớ khi còn bé nghe nãi nãi nhắc tới một người rất giỏi,nhưng. . . . . . Thiên cơ bất khả lộ.”

Tuyết Vũ vội vàng chuyển hướng đề tài”Ngày mai các người kia muốn cười thì cứ cười,muội cũng có mặt nạ của riêng mình,giấu đi khiếp nhược trở thành Dương Tuyết Vũ dũng cảm nhất!”

“Trước hết để tại hạ giặt đai lưng này thay cô đã.” Hắn quơ quơ đai lưng ướt bẩn trong tay,nhắc nhở:”Chinh chiến sa trường tại hạ đối với việc tẩy đi vết máu tuyệt đối có kinh nghiệm! Đúng rồi,tặng thêm đồ trang trí cho đai lưng cô nương!”

Tuyết Vũ còn chưa đáp lại lời của hắn,Cao Trường Cung đã lấy xuống dây đeo trân quý mà hoa lệ trên người,thả vào lòng bàn tay Tuyết Vũ.

“Woa,dây đeo này thật đẹp!” Nàng vui mừng thét lên.

“Ngày mai,đai lưng của cô nương sẽ đặc biệt nhất.”

“Ừm.” Nàng ngẩng đầu lên,nhìn thẳng vào mắt hắn,hai người vui vẻ cười.

Ngoài cửa sổ,trăng và sao cùng tỏa sáng,hoa mai lưa thưa.

Gà gáy,trời hừng sáng.

Tuyết Vũ tỉnh dậy,lập tức thay một bộ trang phục trang nhã,mái tóc dài đẹp đen nhánh được ghim lên tùy ý,sau khi tô chút son phấn nàng vội vàng chạy đến chuồng ngựa,xem thử Cao Trường Cung có còn ở đấy hay không.

Quả nhiên Cao Trường Cung đang ngồi ở bên cạnh chuồng ngựa đút Đạp Tuyết ăn cỏ khô.Trong lòng nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm,may tới kịp nói với hắn lời tạm biệt.

“Đợi đến khi Đạp Tuyết ăn no,tại hạ sẽ lập tức rời khỏi đây cám ơn Tuyết Vũ cô nương đã chăm sóc Đạp Tuyết.”

“Nào có,đó chỉ là việc nhỏ!” Tuyết Vũ xấu hổ gãi gãi đầu.Hắn nhìn chăm chú vào nàng,khóe môi mỏng xin đẹp gợi lên nụ cười dịu dàng.

“Giống như cô nương thỉnh thoảng thay trang phục tinh tươm cũng rất thanh lệ . . . . . . Cô nương so với đám người kia thoát tục hơn nhiều.”

“Hi. . . . . . Nãi nãi đã thu hồi năm dặm sương mù để Tứ gia ra thôn,mọi việc cẩn thận,còn nữa. . . . . . Không,không ….huynh phải quên chuyện nơi đây. . . . . .” Căn dặn hắn quên đi truyện nơi đây nhưng trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy tiếc nuối.

“Nơi này giống như thế ngoại đào nguyên,Tứ lang cũng chân thành mong các người vĩnh viễn bình an.”

“Cám ơn. . . . . . Ta cũng vậy hi vọng thế giới ngoài thôn cũng có thể bình an. . . . . .”

Cao Trường Cung gật đầu,sau khi từ biệt dắt Đạp Tuyết sẽ phải rời đi.

Tuyết Vũ sửng sờ đứng tại chỗ thật lâu, đột nhiên mở miệng:”Thật ra thì. . . . . . muội biết làm sao để các người có cuộc sống bình an.”

Cao Trường Cung lông mày nhất thời nhướng lên,dừng bước lại quay đầu lại nhìn về phía Tuyết Vũ,trong lòng không giải thích được.

“Tứ gia là võ tướng Tề quốc,nên chắc biết Lan Lăng Vương đúng không?”

Nghe được Tuyết Vũ nói,Cao Trường Cung kinh ngạc,nhưng ngay sau đó lại giả bộ làm không biết nói: “Vì sao nhắc tới người này?”

“Hiện tại trong thời loạn thế có bốn người có thể rung chuyển thiên hạ,hai nước Chu,Tề,một trong hai người tức là Lan Lăng Vương có thể mang đến bình an cho dân chúng.Nếu Tứ gia tương lai có cơ hội cống hiến cho Lan Lăng Vương,làm ơn chuyển lời ngài ấy phải làm việc cẩn thận,chớ tập tung chiến sự quá mức,phải biết lo bản thân,ngài ấy còn sống mới có thể giúp cho thiên hạ thái bình.”

Cao Trường Cung nghe Tuyết Vũ nói một hồi,ở trong lòng không khỏi liên tục lấy làm kỳ lạ,quả thật có Thiên nữ sao.

“Nếu như có thể,muội hi vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy vị Chiến thần thời loạn thế ấy.”

“Tuyết Vũ cô nương đã nói lời này,có cơ hội. . . . . . Tại hạ sẽ chính miệng nói cho ngài ấy biết .”

Tuyết Vũ nghe,cười khổ.

Tiếp theo đột nhiên từ nơi cách đó không xa,truyền đến âm thanh trong trẻo của tiểu Đồng,nàng mới đột nhiên giật mình lễ trưởng thành trong thôn đã bắt đầu,sau khi vội vàng từ biệt Cao Trường Cung liền xoay người chạy về hướng thôn.

Nàng biết hôm nay từ biệt,chính là không gặp lại. . . . . .

Trong lòng nhất thời buồn bả không biết từ đâu đến.

Tứ lang, xin bảo trọng!

“Chờ một chút !”

Tuyết Vũ thở hổn hển chạy đến khoảnh đất trống trong thôn,vừa lúc thấy nãi nãi đang cài trâm cho Phi Yến nên vội chen vào.Nàng tiện tay sửa sang lại đầu tóc, tiếp theo vội vàng quỳ xuống bên cạnh Phi Yến.Nàng trộm dò xét nét mặt nãi nãi một chút,nhận thấy vẻ mặt nãi nãi có chút không vui,trong lòng không khỏi cảm thấy có chút  áy náy.

Thôn dân tại hiện trường thấy dáng vẻ thoát trần củaTuyết Vũ bắt đầu cúi đầu bàn luận xôn xao .

Mà nghi thức đeo trâm cài cho Phi Yến cũng bị gián đoạn,mặt nàng đã đủ tròn bây giờ kéo căng thay đổi.Nàng thật cảm thấy bản thân mình và Dương Tuyết Vũ như có cừu oán từ kiếp trước.

Lạc Hoa và Mẫu Đan thấy thế cố gắng nén cười,không cẩn thận bị Phi Yến phát hiện,nàng giận giữ trợn mắt nhìn hai người,Lạc Hoa và Mẫu Đan mới vội vàng làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra nhìn về phía phương xa.

Nãi nãi đứng dậy đi tới phía sau Tuyết Vũ,động tác vừa dịu dàng vừa thuần thục thay Tuyết Vũ  quấn mái tóc dài thành búi tóc,tiếp theo cầm lấy trâm cài tiểu đồng dâng lên,nhẹ nhàng cây trâm cài tao nhã đẩy mạnh ngọc trâm vào tóc Tuyết Vũ.

Sau khi hoàn thành nghi thức,trong mắt nãi nãi rốt cục có một chút buông lỏng xen lẫn xúc động,bà biết từ giờ khắc này cháu gái nhỏ yêu mến đã trưởng thành.

Mà Cao Trường Cung cũng cùng Đạp Tuyết núp ở cách đó không xa,lẳng lặng nhìn lễ trưởng thành của Tuyết Vũ,hắn ở trong lòng như trước cảm thấy mừng  thay Tuyết Vũ.

“Từ nay cho đến sau này các con không còn là cô nương trẻ người non dạ,phải vứt bỏ thời kỳ tùy hứng làm bậy lúc nhỏ,mai này cần phải đoan trang nhàn thục xây dựng một gia đình,trở thành một thê tử tốt,mẫu thân tốt hoàn thành  nhiệm vụ của mình,hiểu chưa?” Nãi nãi rốt cục không còn nghiêm mặt lạnh lùng,thay thành vẻ mặt hiền lành hòa ái.

Bốn cô nương tại đây đồng thời gật đầu.

“Để người ngưỡng mộ tự đến trước mặt các cháu,các cháu phải đích thân đeo đai lưng buộc lại cho người đó,vậy mới có thể nhận lời chúc phúc.”

Nãi nãi nói xong,tiểu đồng bên cạnh liền đỡ bà ngồi xuống bên cạnh.Rất nhanh những nam nhân rối rít đi tới trước mặt các ,để các cô có thể buộc đai lưng quanh hông họ.Duy chỉ có trước mặt Tuyết Vũ không một bóng người.

Nhưng trên mặt Tuyết Vũ  thủy chung mang theo nụ cười xinh đẹp,nàng đã từng nói với Tứ lang,nàng là Dương Tuyết Vũ dũng cảm,đó chính là mặt nạ của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không thất tín với hắn

Cao Trường Cung nhìn quanh mong đợi vận may,sẽ có nam tử đi tới trước mặt Tuyết Vũ,nhưng chờ thật lâu thật lâu trước mặt Tuyết Vũ thủy chung không có một bóng người.

Mà Phi Yến đang đứng sát nam tử gầy gò,nàng nhìn thấy Tuyết Vũ lẻ loi liền muốn báo mối thù lúc trước,cố ý kéo giọng cho lớn ầm ĩ nói: “Dương Tuyết Vũ,nam nhân trong lòng của cô đâu ?Tại sao không có nam nhân nào nguyện ý thích cô? Có thể thấy được cô bình thường quái gở làm nhiều việc kỳ quái,nên mới không có ai thích cô ngay cả giúp cô cũng không đồng ý!”

Tuyết Vũ vẫn mỉm cười chống đở,nàng nhìn vật trang trí do Tứ Lang tặng trong tay,nàng tự nói với mình,nàng tuyệt đối không thể yếu ớt,Dương Tuyết Vũ tuyệt đối sẽ không cho phép người ta chê cười!

Nhưng chờ thật lâu Tuyết Vũ vẫn lẻ loi một mình đứng ở nơi đó,không khí tại buổi lễ trưởng thành nhất thời có chút lúng túng,bọn cũng nhỏ giọng thảo luận  chuyện liên quan đến Tuyết Vũ,nói nàng thật sự kỳ lạ,suốt ngày làm những chuyện người không hiểu thì không nói,còn luôn núp ở trong phòng chế tạo đồ vật kỳ quái,vài chục năm qua bọn họ chưa thấy cô nương nào lạ như nàng.

Nãi nãi chẳng qua ngồi ở một bên,lẳng lặng nghe,không nói một câu.

Cao Trường Cung thấy Tuyết Vũ rơi vào quẩn cảnh,vốn định đi đến giải vây cho nàng,nhưng lại nhớ tới lời hứa hắn nhất định phải tuân thủ với nãi nãi,ngẫm nghĩ một hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định kéo Đạp Tuyết quay đầu rời đi.

“Nãi nãi,kết thúc lễ trưởng thành đi,Tuyết Vũ tỷ tỷ thật đáng thương.” Tiểu Đồng đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa,mở miệng lên tiếng xin nãi nãi.

“Con bé đã trưởng thành phải biết tự mình giải quyến khốn cảnh,đây cũng là loại trưởng thành.” Nãi nãi lạnh nhạt nói,nhưng tiểu Đồng nhìn Tuyết Vũ đứng ở nơi đó tứ cố vô thân,trong lòng lại lo lắng thay thay nàng.

Mắt thấy không người nào giúp nàng,Phi Yến vừa giận vừa châm thêm nói: “Dù sao cô cũng không có người để tặng,không bằng xé sợi đai lưng khó coi kia đi”

Phi Yến vừa nói xong,đưa tay muốn cướp đai lưng trên tay Tuyết Vũ,nhưng làm sao Tuyết Vũ cũng không chịu đưa. Nàng không thể dễ dàng thất bại như vậy.

“Không thể. . . . . . muội thêu đai lưng này mất nữa năm. . . . . . Không ai muốn ….nhưng cũng là tâm huyết của muội. . . . . .” Nàng cũng nhịn không được nữa đau khổ,nước mắt ủy khuất đã đảo quanh viền mắt,dần dần mơ hồ tầm mắt của nàng “Phi Yến,chúng ta giảng hòa đi. . . . . . đừng xé đai lưng của muội . . . . .”

Cao Trường Cung vốn đã đi xa,đột nhiên nghe được tiếng khóc của Tuyết Vũ,hắn không nhịn nổi nữa,kéo Đạp Tuyết đi ngược trở lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét